Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì lỗi lặp chương nên nội dụng từ 134 đến 141 có chút xê dịch. Mong cả nhà thông cảm.


Nhưng anh không hề nở nụ cười, mà chỉ dặn dò: “Các anh đi nghỉ ngơi một lát trước đi, trưởng khoa Lương, phiền ông sắp xếp người theo dõi nồng độ nội tiết tố trong người bệnh nhân, cách mười phút kiểm tra một lần, phát hiện chỗ nào không bình thường thì lập tức gọi tôi dậy…”


“Tôi thật sự mệt quá, phải ngủ một lát…”


Vừa nói, Lâm Tuấn vừa tìm một chỗ nghỉ ngơi trong phòng phẫu thuật, nhìn quanh một lượt thì phát hiện cả căn phòng phẫu thuật hoàn toàn trống không, không có một chỗ nào có thể ngồi ngủ, vì vậy Lâm Tuấn liền nằm bệt xuống đất, lập tức chỉm vào giấc ngủ.


“Bác sĩ Hàn…”


Trưởng khoa Lương định gọi Lâm Tuấn đi sang phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi, nhưng chỉ thấy Lâm Tuấn đã trực tiếp nằm lăn ra đất ngủ…


……


Đèn đỏ của phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, cảnh cửa mở ra.


Bên ngoài cửa là ba người bố Đường, vợ chồng Tiêu Phương đang vô cùng lo lắng đi đi lại lại trong hành lang, ngoài ba người bọn họ, còn có một ông già tóc bạc và mấy vị bác sĩ khác, ông già tóc bạc đó chính là viện trưởng của bệnh viện thành phố Yến Kinh này.


Trưởng khoa Lương bước ra khỏi phòng phẫu thuật với cặp mắt đỏ hoe, nhìn lên đồng hồ bên ngoài, mới phát hiện ca phẫu thuật này đã kéo dài tròn một ngày, trong thời gian một ngày này, Lâm Tuấn đã điên cuồng tính toán mỗi điểm châm cứu, trưởng khoa Lương đã hoàn toàn hiểu được tại sao Lâm Tuấn lại mệt mỏi đến mức nằm lăn ra đất ngủ.


Sau đó, trưởng khoa Lương liền bị những người không ngừng nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật vây lại.


Người đầu tiên mở miệng tất nhiên chính là vợ chồng Tiêu Phương, người lo lắng cho Tiêu Vân Phi nhất.


Vừa thử nhìn vào trong phòng bệnh, vừa lo lắng hỏi: “Trưởng khoa Lương! Vân Phi thế nào rồi? Ca phẫu thuật có thuận lợi không? Bác sĩ Hàn đâu? Sao không thấy cậu ấy ra? Ca phẫu thuật có vấn đề gì à… Chắc chắn không có vấn đề gì đâu…”


Vừa nói, Tiêu Phương vừa tự an ủi bản thân…


Trưởng khoa Lương mỉm cười nói: “Chúc mừng ông Tiêu, ca phẫu thuật vô cùng thuận lợi, tình trạng cơ thể của Vân Phi hiện giờ đang không ngừng hồi phục lại bình thường, nhưng vẫn phải quan sát một thời gian, đây là lời bác sĩ Hàn đặc biệt dặn dò, vì vậy hai người tạm thời vẫn chưa thể gặp lại con gái mình…”


“Tốt quá! Tốt quá rồi!”


Tiêu Phương kích động lui lại mấy bước, giống như không dám tin vào sự thật trước mắt.


Một lúc sau, mới kích động nắm chặt tay vợ mình nói: “Diễm Mai, bà nghe thấy chưa? Trưởng khoa Lương đã nói tất cả rất thuận lợi, Tiểu Vân đang hồi phục lại bình thường! Bà nghe thấy chưa?”


Triệu Diễm Mai khóc nức nở đáp: “Tôi nghe thấy rồi, Tiêu Phương, tôi nghe thấy rồi…”


Bố Đường cũng mỉm cười nhẹ nhõm.


Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, viện trưởng ở bên cạnh cũng tiến lại gần, kích động hỏi trưởng khoa Lương: “Trưởng khoa Lương, ca phẫu thuật thành công rồi à? Hồ sơ ghi chép ca mổ đâu? Nếu có thể chữa khỏi bệnh của Tiêu Vân Phi, thì tương đương với việc bệnh viện chúng ta đã tạo ra một tia sáng mới trong giới y học! Nếu có thể nắm giữ được phương pháp trị liệu này, bệnh viện chúng ta sẽ gây chấn động cả giới y học!”


Năm giữ phương pháp trị liệu?


Nhớ lại cành Lâm Tuấn châm cứứu viừa rôi, trường khoa Lương cười khổ vài tiếng, nói một câu đôn giản với viện trường.


“Viện trưởng, tôi nghĩ ca phẫu thuật này chỉ mình


bác sĩ Hàn mới hoàn thành được, những người khác không thể làm theo được đâu”.


Hồ sơ phẫu thuật gì đó không liên quan đến Lâm Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK