Bây giờ thể trạng của Tiêu Vân Phi vô cùng yếu, các thông số sức khỏe đều thấp đến mức báo động, cho dù vượt qua được lần phát bệnh này thì e là Tiêu Vân Phi cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Nếu xếp tất cả người bệnh mà Lâm Tuấn đã từng gặp theo mức độ bệnh và khó khăn trong việc điều trị thì Tiêu Vân Phi chắc chắn sẽ đứng số một.
Nội tiết tố phân bố mất kiểm soát.
Căn bệnh Tiêu Vân Phi mắc phải là do hệ thống trong cơ thể rối loạn, các loại nội tiết tố phân bố trong cơ thể một cách khác thường, điều đó dẫn đến có một số cơ quan bộ phận trong cơ thể thì gần như không hoạt động, còn có những cơ quan đã sớm bước vào thời kỳ suy yếu.
Bình thường bệnh nhân mắc phải căn bệnh này sẽ chết khi còn nhỏ, nhưng Tiêu Vân Phi vẫn mạnh mẽ sống tới bây giờ là nhờ tới các phương pháp điều trị và bổ sung nội tiết tố từ bên ngoài.
Lâm Tuấn cũng phải cảm thán, đây đúng thật là kỳ tích của giới y học.
Có thể can thiệp từ bên ngoài vào cơ thể trong trường hợp rất nhiều nội tiết tố phân bố mất kiểm soát như vậy để kéo dài mạnh sống cho bệnh nhân cũng là một phương pháp đối phó với loại bệnh này, nhưng tương ứng với điều đó, sau khi tác dụng của nội tiết tố đưa từ bên ngoài vào biến mất thì nội tiết tố trong cơ thể lại phân bố mất kiểm soát.
Hơn nữa mỗi lần can thiệp như vậy sẽ khiến tình trạng bệnh càng phức tạp hơn.
Hết lần này đến lần khác, cuối cùng sẽ dẫn đến những nội tiết tố quan trọng trong cơ thể của Tiêu Vân Phi hoàn toàn mất kiểm soát.
Theo Lâm Tuấn thấy, bây giờ bệnh tình của Tiêu Vân Phi trở nặng như vậy cũng là vì phương pháp chữa bệnh đó, nếu không thì bệnh của Tiêu Vân Phi sẽ không từ vài loại nội tiết tố mất kiểm soát đến bây giờ đã xuất hiện mười mấy loại mất kiểm soát rồi…
Nhưng ngược lại mà nói, nếu không có phương pháp điều trị đó thì Tiêu Vân Phi cũng sẽ không sống đến bây giờ.
“Phương pháp điều trị này, là ai nghĩ ra vậy…”
Lâm Tuấn thở dài một hơi, rồi nặng nề hỏi.
Nếu chỉ trong tình trạng vài loại nội tiết tố mất kiểm soát như ban đầu thì anh có thể dùng phương pháp châm cứu kết hợp với điều trị từ từ bằng thuốc bắc và vài loại thuốc Tây là sẽ khỏi, nhưng bây giờ Lâm Tuấn còn đang suy nghĩ không biết là mình có thể chữa khỏi cho Tiêu Vân Phi được không.
Dường như trưởng khoa Lương cảm nhận được chút tức giận trong giọng nói của Lâm Tuấn, ông cẩn thận trả lời: “Phương pháp điều trị này là do một bác sĩ già đã về hưu nghĩ ra, lúc đó tất cả các bệnh viện đều đã bó tay với bệnh tình của Tiêu Vân Phi rồi, thời gian cấp bách, chỉ còn cách mà vị bác sĩ già kia đưa ra nên đã dùng phương pháp đó luôn”.
“Sao thế bác sĩ Hàn? Phương pháp điều trị này… có phải…”
Trưởng khoa Lương sợ Lâm Tuấn sẽ nói phương pháp điều trị sai hay đại loại như vậy, nếu anh nói như vậy thật thì danh tiếng của bệnh viện bọn họ sẽ bị hủy hoại mất.
Nhưng Lâm Tuấn không nói như vậy mà chỉ cảm thán nói: “Người nghĩ ra được phương pháp điều trị này đúng thật là một thiên tài!”
Trong lòng trưởng khoa Lương thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tuấn lại nói tiếp: “Nhưng cũng là một người ngu ngốc!”
Tâm trạng của trưởng khoa Lương lại rơi xuống vực thẳm, ông không hiểu nhìn Lâm Tuấn.
“Bác sĩ Hàn, như vậy là sao? Chẳng lẽ phương pháp điều trị này… không đúng?”
“Không phải? Không chỉ là không đúng mà là vô cùng sai lầm! Nếu không vì phương pháp điều trị đó thì bệnh tình của Tiêu Vân Phi cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức này…”
“Khụ khụ khụ, bác sĩ Hàn cái này…”, trưởng khoa Lương hơi hoảng loạn.
Trước đây ở buổi họp chuẩn bị cuộc phẫu thuật ở bệnh viện Nhân Dân số một thành phố Yến Kinh, ông đã được chứng kiến rõ ràng người thanh niên này có sức mạnh như thế nào, nếu những lời này mà truyền ra ngoài thì e là danh tiếng của bệnh viện thành phố Yến Kinh sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên lúc nghe Lâm Tuấn nói vậy, trưởng khoa Lương vô cùng hoảng hốt.