Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó…


Người đàn ông có sắc mặt âm u nhào tới chỗ Lâm Tuấn.


Đối diện với Tịch Ngự Hà tức giận mất hết lý trí thì Lâm Tuấn còn có thể phản ứng lại kịp để đạp cho anh ta một cái, nhưng đối diện với người đàn ông lạnh lùng lại còn nhìn có vẻ đã từng học võ này, cơ thể yếu đuối của Lâm Tuấn đương nhiên có chút không chống lại được.


Người đàn ông trung niên kia xẹt qua đám bác sĩ rồi lao vào Lâm Tuấn đấm cho Lâm Tuấn một cái, Lâm Tuấn đưa cánh tay nên đỡ theo bản năng, nhưng người đàn ông trung niên đấm


thẳng vào cánh tay và ngực của anh.


Bịch!


Cú đấm kia lập tức khiến Lâm Tuấn cảm nhận được một cơn đau dữ dội từ vùng ngực, thậm chí đến hít thở còn khó khăn nữa.


Sau đó người đàn ông trung niên vẫn không chịu buông tha, thấy Lâm Tuấn đau đớn như vậy, mà ông ta vẫn định giơ chân đạp cho một cái nữa.


Lâm Tuấn còn chưa kịp định thần lại sau cú đấm vừa rồi, làm gì còn hơi sức đâu mà đỡ được cú đạp kia nữa, vậy nên…


Bịch!


Cùng với âm thanh chấn động kia, cơ thể Lâm Tuấn cũng bay phắt ra ngoài giống như Tịch Ngự Hà lúc nãy bị anh


đạp vậy, lại va đập vào bàn ghế trong văn phòng.


Mặc dù không kịp ngăn cản cú đạp của người đàn ông trung niên nhưng anh nhanh chóng lấy ra được một cây châm bạc ra sau đó nhân lúc người đàn ông trung niên đạp anh, anh đã nhanh như chớp cắm chiếc châm bạc đấy vào chân người kia.


Một cơn đau nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể người đàn ông trung niên kia.


Lâm Tuấn cũng không biết bản thân đã va vào bao nhiêu chiếc bàn ghế, anh chỉ biết rằng cơ thể mình sắp không xong rồi, từng thớ thịt của anh đều đang vô cùng đau đớn.


Cơ thể này vốn đã chẳng được khỏe mạnh, hơn nữa người đàn ông trung niên kia còn biết võ, cho dù là sức mạnh hay góc độ đều rất tàn nhẫn, cú đấm cú đạp kia cho dù là một người khỏe mạnh cường tráng cũng chẳng thể chịu được chứ đừng nói người yếu ớt như Lâm Tuấn.


Sau khi bị ngã nhoài xuống đất, trước mắt Lâm Tuấn toàn sao là sao, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.


“Ha ha ha, tốt lắm! Tiểu Vương tránh ra! Để bổn thiếu gia đánh chết thằng khốn này!


Thấy Lâm Tuấn mà mình căm hận bị đá bay, Tịch Ngự Hà vừa lồm cồm bò dậy lập tức phấn chấn gào thét, tiếp tục bổ nhào vào người Lâm Tuấn.


“Thiếu gia cấn thận!”


Người đàn ông trung niên định nhắc nhở Tịch Ngự Hà điều gì đó nhưng chưa kịp nói xong thì Tịch Ngự Hà đã tới chỗ Lâm Tuấn rồi, sau đó…


Một luồng ánh sáng không rõ rệt cho lắm nhưng lại vô cùng chói mắt xẹt phát qua…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK