Nếu như chủ tịch thành phố chọn anh, Lâm Tuấn đương nhiên sẽ không sợ nhà họ Tịch, nhưng nếu chủ tịch thành phố không chọn đứng về phe anh mà chọn đứng ngoài chuyện này hoặc đứng về phe nhà họ Tịch…
Thái độ của chủ tịch thành phố như thế nào?
Suy nghĩ một lúc, Lâm Tuấn cười mỉm, nhìn về phía chủ tịch thành phố.
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, Lâm Tuấn mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Chú Dương, chú cảm thấy dạo gần đây, cháu có thời gian đến gặp người nhà họ Tịch không?”
Có thời gian đi gặp người nhà họ Tịch hay không là tùy vào Lâm Tuấn, nhưng lúc này anh đã ném vấn đề này sang cho chủ tịch thành phố, chỉ cần chủ tịch nói có là có, còn ông ấy nói không là không.
Coi như là do thám!
Lâm Tuấn đang dò thái độ của chủ tịch thành phố!
Trong cuộc xung đột giữa anh và nhà họ Tịch, thái độ của chủ tịch thành phố không mấy rõ ràng, nên việc Lâm Tuấn phải làm lúc này là tìm hiểu thái độ của ông ấy.
Lâm Tuấn không hề che giấu việc dò xét này, anh nói như vậy hoàn toàn tương đương với việc hỏi trực tiếp chủ tịch thành phố, ông ấy sẽ giữ thái độ như thế nào trong cuộc xung đột này đây.
Người như chủ tịch thành phố vốn đã trải qua nhiều mưu mô chính quyền lâu năm, cũng đã đối phó với đủ loại cáo già xảo quyệt, đương nhiên ông sẽ hiểu được điều mà Lâm Tuấn đang muốn thể hiện.
Vậy nên lần này đến lượt chủ tịch thành phố im lặng, sau một hồi trầm tư, ông mới nhìn Lâm Tuấn rồi khẽ cười.
“Nếu cháu có thời gian thì có thể nói chuyện với người nhà họ Tịch cũng được, không có thời gian gặp cũng không sao, dù sao thì Tịch Ngự Hà cũng vô dụng rồi, mặc dù cậu ta là hậu bối được người lớn trong nhà họ Tịch thương yêu nhất, nhưng bọn họ cũng sẽ
không ngu ngốc đến mức chuốc họa vì một kẻ vô dụng…”
“Hơn nữa… mấy ngày nay nhà họ Tịch đã tìm rất nhiều bác sĩ cho Tịch Ngự Hà, nhưng tất cả đều bó tay với tình trạng hiện tại của cậu ta, không một ai có thể chữa khỏi cho kẻ bị phế nửa thân dưới và tay như Tịch Ngự Hà”.
“Vậy nên cháu hoàn toàn không cần lo lắng nhà họ Tịch sẽ làm gì, dù gì vì để cân nhắc cho Tịch Ngự Hà, bọn họ cũng sẽ không để cho cháu xảy ra chuyện gì đâu”.
Ý của chủ tịch thành phố là..
Chọn mình sao!
Ý của chủ tịch thành phố là muốn nói với Lâm Tuấn không cần lo lắng quá nhiều cho nhà họ Tịch, người có quan hệ như ông ấy đương nhiên nhà họ Tịch sẽ
không dám làm gì anh.
Nghe xong, Lâm Tuấn đột nhiên nở một nụ cười hiểu ý, sau đó nhìn chủ tịch thành phố rồi hỏi: “Vậy chú Dương nghĩ… cháu nên đi gặp người nhà họ Tịch? Hay là không đây?”
Anh đang dò hỏi ý kiến của chủ tịch thành phố, cũng như muốn xem xem có nên gặp người nhà họ Tịch hay không, nhưng lúc này lời nói của Lâm Tuấn đã mang hàm ý khác so với lúc trước.
Nếu lúc nãy Lâm Tuấn chỉ đang muốn dò thử thái độ của chủ tịch thành phố, thì câu hỏi lần này của anh chính là tìm ra ý kiến từ đáy lòng của ông, vậy thì mới có thể xác định được mình có nên đi gặp người nhà họ Tịch hay không.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, lần này chủ tịch thành phố đã đưa ra một câu trả lời khác cho Lâm Tuấn.
“Không gặp, hoặc nói là tạm thời không gặp, bây giờ cháu đang là người bị thương, điều quan trọng nhất lúc này chính là nghỉ dưỡng, đừng quên ông cụ Ngô vẫn đang chờ cháu phẫu thuật cho, còn về phần của nhà họ Tịch, trước mắt cứ để đấy đi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì….”
“Cháu hiểu rồi”.
Lâm Tuấn lập tức hiểu ra được ý quan trọng nhất trong lời nói của chủ tịch thành phố, đó là.
Trì hoãn.