“Cô cứ đi”.
Lâm Tuấn thản nhiên gật đầu.
Sau khi người phụ nữ đó rời đi, bố Đường mới hoang mang hỏi Lâm Tuấn: “Tiểu Khiêm, con vừa nói tầm giá khoảng ba triệu? Nhưng chúng ta chỉ có một triệu, hai triệu còn lại ở đâu ra…”
Lâm Tuấn cười hì hì rồi nói: “Vừa rồi con chẳng nói với bố rồi còn gì, mặc dù chúng ta chỉ có một triệu, nhưng đợi một thời gian nữa sẽ có người đưa tiền cho
chúng ta giúp chúng ta mua phòng thôi”.
“Ai sẽ đưa tiền cho chúng ta…”
Bố Đường còn định hỏi điều gì đó nhưng một người đàn ông trung niên đeo kính mạ vàng vội vàng bước tới trước mặt hai người, không phải nói nhiều, người này chắc chắn là vị giám đốc mà vừa rồi người phụ nữ kia nói rồi.
Sau khi tới trước mặt Lâm Tuấn và bố Đường, vị giám đốc kia lập tức thể hiện cho hai người thấy chuyên môn của mình.
Sau khi hỏi rõ được phạm vi sử dụng và dự tính tầm giá mua đất của Lâm Tuấn, giám đốc lập tức giới thiệu cho Lâm Tuấn ba nơi, sau đó tổng hợp so sánh vị trí và giá cả giữa ba nơi, Lâm Tuấn đang chú ý đến một nơi có vị trí hơi
xa trung tâm thành phố Yến Kinh một chút.
“Tôi lấy mảnh đất này, bây giờ làm thủ tục luôn đi…”
Lâm Tuấn không chớp mắt, nói với giọng vô cùng thản nhiên, dáng vẻ thản nhiên của Lâm Tuấn giống như vừa mới mua chai nước khoáng hai tệ vậy, chứ không phải một mảnh đất hai triệu rưỡi.
Dáng vẻ hào phóng này của anh khiến mắt vị giám đốc kia phát sáng, dạ vâng một tiếng rồi định đi làm thủ tục mua đất cho Lâm Tuấn, nhưng đúng lúc này một tiếng cười đùa chợt vang lên bên tai.
“Người anh em, mảnh đất đấy cậu không mua được đâu, tôi khuyên cậu nên đổi chỗ khác đi…”
Lâm Tuấn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra một thanh niên không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, thậm chí là nhỏ hơn đang đứng bên cạnh cười hí hửng nhìn anh.
Một thanh niên không lớn hơn Lâm Tuấn là bao nhưng giọng điệu lại già dặn như vậy, hệt như một vị trưởng bối nào đó đang chỉ dẫn đám con cháu của mình, điều này khiến cho Lâm Tuấn cảm thấy không vui.
Mọi người đều bằng tuổi nhau cả, không thế nói chuyện đàng hoàng được sao? Sao cứ phải ra vẻ chỉ trỏ người khác cơ chứ?
Thứ Lâm Tuấn ghét nhất chính là những người thích ra vẻ, vậy nên anh liền nhướng mày hỏi với giọng điệu cà khịa: “Ồ? Vậy tên nhóc cậu nói thử xem tại sao tôi lại không thể mua miếng đất kia được?”
Người thanh niên dường như nghe ra giọng điệu châm chọc của Lâm Tuấn bèn hừ lạnh một tiếng, có chút tức giận nói: “Bởi vì bổn thiếu gia đã nhìn trúng miếng đất này rồi! Ngoài tôi ra thì không còn ai có thế mua được!”
Nghe vậy, Lâm Tuấn lập tức cười khẩy, sau đó nhìn người thanh niên một lượt rồi quay đầu về phía vị quản lý trung niên, hỏi: “Tên nhóc này đã mua rồi sao?”
Người quản lý cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, sự lo lắng đã hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta.
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tuấn, người quản lý nhẹ nhàng lắc đầu, thành khẩn giải thích: “Mấy ngày trước Trương thiếu gia đúng là có hứng thú với mảnh đất này, nhưng vẫn chưa mua”.
“Trên giấy chứng nhận bất động sản có viết tên cậu ta không?”, Lâm Tuấn hỏi lại.
“Vẫn chưa”, quản lý lắc đầu.
Lâm Tuấn cười mỉm rồi nhướng mày nhìn Trương Văn Liệt, nhẹ giọng nói: “Vậy tôi muốn mảnh đất này, bây giờ mua luôn”.
“Chuyện này…”, quản lý khó xử nhìn Lâm Tuấn.
Sắc mặt Lâm Tuấn đanh lại, hỏi:
“Sao thế? Không bán à?”
“Bán? Ống ta dám bán sao?”
Người quản lý còn chưa kịp trả lời thì giọng của Trương Văn Liệt đã cất lên với vẻ đầy đắc ý, như thể cậu ta đang khoe mẽ với Lâm Tuấn vậy.
“Nếu ông ta dám bán mảnh đất này cho cậu thì ngày mai ông ta sẽ phải thu dọn đồ đạc và cút khỏi công ty, chẳng phải vì gì cả, mà là vì cậu tôi là một trong những cổ đông của công ty này! Chỉ vì Trương Văn Liệt tôi là tiểu thiếu gia nhà họ Trương!”
Nhà họ Trương là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Yến Kinh.