Lâm Tuấn đắc ý nói: “Em chính là vợ của tôi mà! Sao thế? Em ăn xong rồi định quẹt mỏ chạy lấy người hả? Như vậy không được đâu nhé, em phải chịu trách nhiệm với tôi…”
“Phì phì! Ai ăn…ai ăn anh chứ? Sao anh dám ăn nói linh tinh như vậy chứ?”
Khuôn mặt Đường Tịnh Nghi lập tức đỏ ửng.
Mặc dù đã kết hôn với Lâm Tuấn được hai năm, nhưng Đường Tịnh Nghi và Lâm Tuấn chỉ có trên danh nghĩa vợ chồng mà thôi, không phải là vợ chồng thật sự, thậm chí bình thường cũng hiếm khi nói chuyện.
Hôm nay đột nhiên bị Lâm Tuấn to gan trêu chọc như vậy, Đường Tịnh Nghi lập tức đỏ mặt, trông khá đáng yêu.
Trên mặt Lâm Tuấn lộ ra nụ cười gian xảo, anh đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía Đường Tịnh Nghi.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Rõ ràng Đường Tịnh Nghi có chút luống cuống.
Lâm Tuấn cười nói: “Làm gì à? Đã mấy ngày không gặp vợ rồi, anh nhớ em chết đi được, anh muốn ôm em thật chặt”.
Lâm Tuấn vừa nói vừa làm động tác ôm Đường Tịnh Nghi.
Đường Tịnh Nghi vội vàng trốn tránh, ai mà ngờ Lâm Tuấn lại là một tên nhát gan, anh chỉ vươn tay tới trước mặt Đường Tịnh Nghi, nhưng không hề có ý định ôm cô.
“Anh, anh đang giỡn với tôi sao!”
Đường Tịnh Nghi đột nhiên nhận ra Lâm Tuấn chỉ đang trêu chọc cô.
Sau khi ưỡn người một cách thoải mái, Lâm Tuấn mới cúi đầu, vươn tay nhéo lấy cằm trên khuôn mặt ửng hồng của Đường Tịnh Nghi, dịu dàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Anh không có giỡn với em, chỉ là đang chuẩn bị mà thôi”.
“Anh. . . . . .”
Đường Tịnh Nghi đang định nói gì đó, nhưng Lâm Tuấn đột nhiên cúi đầu, tiến đến không chút giải thích, lập tức chặn miệng cô lại.
Giây tiếp theo, Đường Tịnh Nghi trợn to hai mắt, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn Lâm Tuấn đang tiến đến.
Cô chưa bao giờ nghĩ Lâm Tuấn lại dám làm chuyện như vậy với mình ngay tại văn phòng cô…
“Hàn Chí Khiêm, Hàn Chí Khiêm, anh thực sự đã thay đổi rồi…”
Cô nhớ lại người đàn ông chưa bao giờ dám lớn tiếng với mình, rồi nhìn người đàn ông đang ở trước mặt lại dám ngang ngược như vậy trong văn phòng công ty, cuối cùng Đường Tịnh Nghi cũng hiểu ra được.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc, Đường Tịnh Nghi đang định đẩy Lâm Tuấn ra thì cửa đã được mở.
“Chủ tịch Đường, tôi nghe nói vừa rồi giám đốc Vương…”
Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai với nước da trắng nõn, mặc bộ thể thao màu trắng bước vào văn phòng, ngay khi nhìn thấy Lâm Tuấn cúi đầu hôn Đường Tịnh Nghi, anh ta lập tức đứng đơ tại chỗ.
“Chủ tịch Đường……”
Đột nhiên, Lâm Tuấn liền cảm thấy như thể có ánh mắt thù địch và tức giận đang nhìn về phía mình.
Nhận ra có người đi vào, sắc mặt Đường Tịnh Nghi càng thêm nóng bừng, vội vàng đẩy Lâm Tuấn đang véo cằm mình ra, sau đó chỉnh lại quần áo, ho khan vài tiếng rồi lạnh lùng nhìn người đàn ông vào văn phòng mà không xin phép: “Có chuyện gì vậy? Anh Diệp, có gì sao?”