Mấy nhân viên tu sửa đưa mắt nhìn nhau lùi lại một bước rồi mới lên tiếng.
“ồng chủ không có ở đây, anh, anh có chuyện gì thì để hôm khác đến, rồi bàn bạc với ông chủ sau…”
Nghe thấy vậy tên côn đồ kia trợn trừng mắt nhìn nhân viên hét lên: “ồng chủ không có ở đây? Vậy thì đập hết chỗ này ra cho ông! Đến lúc đó xem ông chủ có ở đây hay không!”
Trong nháy mắt, hai tên đứng sau tên côn đồ kia nhanh tay đập phá khắp nơi trong phòng khám, căn phòng sắp hoàn thành xong bây giờ lại bừa bãi ngổn ngang như chiến trường.
Toang bịch cheng uỳnh!
Gậy sắt của đám côn đồ đưa qua đưa lại vài đường lập tức khiến căn phòng sang trọng cao cấp tan tành trong một nốt nhạc.
Mấy người nhân viên tu sửa thấy cảnh này lập tức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Bọn họ có mấy người làm sao dám ngăn cản đám côn đồ hung ác kia, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn căn phòng sắp hoàn thành bị người ta đập nát.
Đám côn đồ kia đập phá khoảng mười phút rồi lại đưa nhau ra phía bên ngoài đập tiếp, đến cả tấm kính ở cửa chính cũng bị đập nát bét vỡ tung tóe, không còn thứ gì trong căn phòng này là nguyên vẹn cả.
Tên cầm đầu nhìn qua một lượt phòng khám tan nát rồi hừ một tiếng.
“Anh em, nhiệm vụ hoàn thành rồi,
rút”.
Nói xong đám côn đồ vội vàng rời
đi.
Vừa tới Đường Vân Quán thì chuông điện thoại của Lâm Tuấn vang lên, Lâm Tuấn bỏ điện thoại ra xem thì ra là nhân viên tu sửa gọi cho anh.
Lâm Tuấn khẽ giơ tay làm dấu với ông chủ Đường Vân Quán Tiêu Phương tỏ ý muốn nghe điện thoại rồi vội bước ra khỏi Đường Vân Quán.
Cuộc gọi vừa được kết nối, một giọng nói vô cùng hoảng loạn cất lên.
“Ồng, ông chủ! Anh mau qua phòng khám xem đi! Phòng khám của anh…”
“Có chuyện gì vậy?”
Một dự cảm không lành chợt dâng lên trong lòng Lâm Tuấn.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói hớt hải từ đầu dây bên kia: “ông chủ, phòng khám của anh bị người ta phá nát rồi!”
Bị người ta phá nát?
Lâm Tuấn ngây người hỏi: “Là sao?”
Lâm Tuấn không kịp phản ứng đầu dây bên kia nói phòng khám của anh bị người ta phá nát có nghĩa là sao.
“Anh vừa rời đi được một lúc thì có một đám côn đồ cầm theo vũ khí xông thẳng vào đây hỏi ông chủ đâu rồi đập phá một trận, bàn ghế tủ kệ gì đó đều bị đập hết ra rồi, bây giờ phòng khám giống như bãi chiến trường rồi đó, anh mau qua đây xem đi!”
Bây giờ Lâm Tuấn mới hiểu ra là có người đến phòng khám của anh gây chuyện.
Một tia lạnh lùng lướt qua đôi mắt của Lâm Tuấn, Lâm Tuấn bình tĩnh nói với đầu dây bên kia.
“Mọi người đợi tôi một chút, tôi quay về ngay đây…”
Nói xong Lâm Tuấn cúp máy rồi rảo bước vào trong Đường Vân Quán, cười ngượng nói với Tiêu Phương: “Chú Tiêu, cháu có chút việc gấp, chuyện dược liệu và khám bệnh cho Tiểu Vân để vài hôm nữa rồi nói tiếp, cháu đi trước đây!”
Chưa đợi Tiêu Phương lên tiếng thì Lâm Tuấn đã vội vàng lên xe rồi rời đi…