Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuấn tát cậu ta một phát, sau đó cười nói.
“Đương nhiên là đập cho tôi!”
“Lúc nãy hắn kéo người đến đập y quán như thế nào thì bây giờ các cậu đập chiếc xe này như thế! Đập cho đến khi hắn ra thì thôi! Nếu hắn ta không ra thì cứ đập banh chiếc xe rồi lôi hắn ra!”
“Xong ngay!”
Bàng Thiên và Chu Lượng lập tức quay lại tìm thứ gì đó đế đập, còn Lưu Tam Kim lại lẩm bấm theo sau hai người
bọn họ.
“Chiếc xe đẹp như vậy… đập hỏng thì tiếc quá nhỉ? Tôi còn chưa mua được xe, nếu tặng nó cho tôi thì hay biết mấy….
Trong vòng chưa đầy một phút, ba người Bàng Thiên đã cầm búa và gậy bước ra khỏi phòng khám.
Mặc dù vừa rồi đồng ý vô cùng vội vàng, nhưng ngay khi thực sự định đập xe, Bàng Thiên có hơi do dự.
Tuy trước đó ba người bọn họ đều là xã hội đen, nhưng chuyện kinh khủng nhất bọn họ từng làm ngoài vụ bắt cóc Lâm Tuấn lần trước ra thì chính là trộm gà trộm chó mà thôi, còn chẳng đập phá xe cộ nữa là, chứ đừng nói đến việc đập xe của một đại ca thế giới ngầm ở thành phố Yến Kinh như Cố Nam đây.
Má nó, chuyện này có chút
Kích thích nhỉ?
Đặc biệt là khi bọn họ nghĩ đến phía sau Cổ Nam chắc có lẽ còn nhà họ Cố ở ĐếĐô chống lưng không chừng, ngay lập tức tay cầm búa của ba người Bàng Thiên không khỏi run lên.
Cố Nam đang co ro trong xe hình như đã bị kẹt vào khoảng trống giữa ghế sau và ghế lái, khi nhìn thấy ba người Bàng Thiên cầm búa tiến đến, gã lập tức gào lên rồi đe dọa.
“Bọn bây dám! Phía sau ông đây còn có nhà họ Cố ở Đế Đô! Nếu bọn mày dám ra tay với ông! Người nhà họ Cố nhất định sẽ phái người giết sạch bọn bây! Đến lúc đó bọn mày sẽ không thể nào thoát được!”
Những lời này khiến cho ba người Bàng Thiên sững sờ một lúc, sau đó quay lại nhìn Lâm Tuấn, hỏi với vẻ lo lắng.
“Anh Hàn, anh thật sự muốn đập xe của hắn sao? Sau lưng Cố Nam, có nhà họ CỐ ở Đế Đô…”
Lâm Tuấn giật chiếc búa từ tay Bàng Thiên, cười mắng.
“Lắm lời thế, để tôi đập là xong!”
Rầm!
Vừa dứt lời, Lâm Tuấn đã giơ búa đập về phía cửa kính ô tô chỗ cố Nam đang trốn.
Kính xe đương nhiên được làm bằng vật liệu đặc biệt, ngay khi bị búa đập xuống, cửa kính vẫn không hề vỡ mà chỉ
xuất hiện những vết nứt nhỏ, sau đó lập tức lan ra toàn bộ cửa kính xe như mạng nhện.
“Cái quái gì vậy? Đập thật sao!”
Nhìn thấy Lâm Tuấn trực tiếp đập xe, Lưu Tam Kim và Chu Lượng cũng không còn do dự nữa, liền đưa tay lấy vũ khí đập về chiếc xe Cố Nam đang trốn, chỉ trong chốc lát đã không còn tấm cửa kính nào nguyên vẹn nữa.
Trên mỗi miếng kính đều có những vết nứt mảnh.
Điều này khiến cho Cố Nam đang trốn trong xe hoảng sợ hét lên.
“Em sai rồi! Anh Hàn! Anh Hàn, em sai rồi, đừng đập nữa, em sẽ ra ngay!”
Sự thật đã chứng minh những tên càng mạnh miệng khi gặp nguy hiểm thực sự sẽ càng chết nhát như cầy sấy vậy.
Trước đây Cố Nam kiêu ngạo như thế, từng câu từng chữ luôn đòi phế Lâm Tuấn, nhưng lúc này gã lại hoảng sợ như một con chó bị rơi xuống nước, van xin lòng thương hại, nhưng đáng tiếc…
Lâm Tuấn dường như không thèm đế ý đến lời van xin của gã, anh vung cây búa trong tay.
Vẻ mặt điềm tĩnh của Lâm Tuấn như thế đang muốn nói với Cố Nam—
Tao là một cây búa không cảm
xúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK