Lại một con Pikachu khác?
Ngay khi hai quả bóng trắng phập phờn mặt Lâm Tuấn, lúc này anh mới nhận ra đó là một con Pikachu khác, ồ không, đó là…
Bộ đồ lót hai mảnh mà Dương Nhược Vũ đã thay ngày hôm qua.
“Aaaaa!”
Lúc này Dương Nhược Vũ mới ý thức được thứ mà mình vừa ném ra ngoài là gì, ngay lúc Lâm Tuấn còn chưa kịp phản ứng, Dương Nhược Vũ liền nhanh chóng lao ra khỏi chăn bông, cô vội vàng chui xuống giường nhặt lấy hai mảnh bông bay theo chiếc gối kia.
Lâm Tuấn lại một lần nữa nhìn thấy mảng trắng muốt như tuyết kia.
“ơ…”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ lúc mở cửa căn phòng này, Lâm Tuấn chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy mình đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, thật khiến anh choáng ngợp quá đi.
Một lúc sau, Dương Nhược Vũ liền chạy đến chiếc ghế dài một lần nữa rồi dùng chăn bông quấn chặt lấy mình.
“Chuyện đó…..”
Lâm Tuấn sờ mũi rồi nói.
Dương Nhược Vũ liền chỉ thẳng vào mặt Lâm Tuấn, tức giận nói: “Không được nói! Anh không được phép nhắc tới bất cứ thứ gì liên quan đến Pikachu!”
“Thực ra tôi định nói
“Ahhh! Không đáng yêu! Pikachu không đáng yêu chút nào! Tôi không nghe, tôi không nghe!”
Dương Nhược Vũ bịt chặt lấy đôi tai đang đỏ của mình rồi trốn vào chăn bông.
“Nhược Vũ, tôi”.
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm! Tôi vừa mặc đồ xong rồi! Anh không phải bồi thường gì cả!”
Lâm Tuấn chỉ đành cười gượng rồi im lặng một lúc, bây giờ mọi việc đã quá rõ ràng, cho dù anh có nói gì thì Dương Nhược Vũ cũng sẽ không nghe, vậy nên Lâm Tuấn mới không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Dương Nhược Vũ bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, Dương Nhược Vũ mới từ từ nghểnh đầu ra khỏi chăn bông rồi nhìn về phía Lâm Tuấn.
Mặc dù khuôn mặt xinh xắn và mang tai vẫn đỏ bừng, giống hệt như quả táo chín đỏ mọng vậy, nhưng so với bộ dạng vừa rồi Dương Nhược Vũ không thèm nghe Lâm Tuấn nói gì thì bây giờ dường như cô đã bình tĩnh hơn một chút, có lẽ hiện tại cô đã có thể nghe anh giải thích được rồi.
Ngay khi Lâm Tuấn bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Dương Nhược Vũ, anh liền nói với nụ cười gượng gạo: “Tôi thực sự đến đây chỉ để đánh thức cô, tôi rất xin lỗi vì những gì mình đã nhìn thấy lúc nãy
II
“Aaaaaa! Đừng nói! Không được nói nữa!”
Mặt Dương Nhược Vũ lại một lần nữa đỏ bừng lên, cô xấu hổ cúi đầu xuống.
Cuối cùng Lâm Tuấn mới nhận ra mình không nên tiếp tục ở trong căn phòng này nữa, lúc này anh bèn sờ mũi bối rối rồi lén đánh bài chuồn ra khỏi phòng Dương Nhược Vũ.
Nghe thấy tiếng động từ trên lầu, Dương Thiên Hạo và Ngô Nhiễm Hà nhìn lên rồi thở dài.
“Còn trẻ thì tốt biết mấy…’