Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày…”


Cố Đông không ngờ rằng Lâm Tuấn nói ra tay là ra tay luôn, hơn nữa anh ra tay vô cùng dứt khoát và tàn nhẫn, chỉ trong chốc lát hai tên vệ sĩ bên cạnh hắn đã nằm lăn quay xuống đất khiến hắn sững sờ.


Trong lúc hắn đang hoang mang thì Lâm Tuấn lại vung tay ra cùng với vài cây kim bạc nữa, mặc dù mấy tên vệ sĩ còn


lại đại đã hiểu được tình hình hiện tại nhưng vẫn không kịp tránh, lập tức bị kim bạc đâm thẳng vào mặt.


Hai tên vệ sĩ bị đâm vào mặt không ngã xuống luôn mà ôm mặt của mình cười ha hả như điên, ôm bụng ngồi xổm dưới đất nhìn trông có vẻ rất vui, cây kim của Tuấn Lâm đã đâm trúng vào huyệt cười trên mặt của bọn chúng.


Chỉ trong một thời gian ngắn, mười tên vệ sĩ bên cạnh Cố Đông đã bị phế mất bốn tên.


Đến tận lúc này Cố Đông mới định thần lại, hung dữ chỉ vào Lâm Tuấn rồi hét lên.


“Thằng chó mày dám ra tay thật sao? Lên hết cho tao! Giết chết thằng chó kia cho tao!”


Trong tiếng gào thét, sáu tên vệ sĩ còn lại cùng đám vệ sĩ nhà họ Diệp đứng cách đó không xa lập tức xông tới chỗ Lâm Tuấn, khí thế hung hăng như muốn nghiền nát Lâm Tuấn ra vậy.


Lâm Tuấn hừ lạnh một cái rồi lập tức lôi ra một nắm kim bạc.


“Anh muốn xem hôm nay tôi làm gì được anh phải không? Vậy thì bây giờ tôi sẽ cho anh mãn nguyện!”


Nói rồi Lâm Tuấn vung hai tay lên bắn ra mấy chục cây kim bạc về phía đám người kia như bạo vũ lê hoa châm trong truyền thuyết, nhưng thật ra là châm pháp bạo vũ mà trước đây anh đã từng dùng để đối phó đám người Cố Nam!


Anh vung tay một cái, hai tên vệ sĩ theo sau Cố Đông lại bị ghim trúng huyệt vị trên mặt rồi ôm bụng ngồi xổm xuống đất cười khóc như điên, còn đám vệ sĩ nhà họ Diệp thì có kết cục thảm hơn nhiều.


Vì bọn chúng không có quần áo bảo hộ nên đa số đều bị kim bạc của Lâm Tuấn ghim trúng vào các huyệt vị quan trọng, đau đớn ngã nhào xuống đất.


Thấy cảnh tượng trước mắt Cố Đông cuối cùng cũng có thể hiếu được tại sao hôm đó hai người Diệp Lương Thần và Diệp Tường Không nhìn thấy Lâm Tuấn cầm kim bạc lại sợ hãi đến thế, bới vì lúc này Cố Đông cũng đã được trải nghiệm sâu sắc nỗi sợ đó rồi.


Mẹ kiếp! Có phải con người nữa không vậy?


Vung tay một cái là xử lý gọn hết đám vệ sĩ chuyên nghiệp lực lưỡng sao?


Cho dù là tuyển thủ quyền anh hay cao thủ tán thủ cũng không thể làm được như vậy.


Vậy mà Lâm Tuấn vung tay một cái là xong hết.


Cố Đông không chần chừ do dự gì thêm, hắn vội vàng lùi lại rồi chạy ra khỏi khách sạn như Diệp Lương Thần và Diệp Tường Không hôm đó nhìn thấy kim bạc của Lâm Tuấn.


Hắn vừa chạy vừa hét lên không dám quay đầu lại: “Chặn hắn lại! Chặn hắn lại cho tao! Ai phế được hắn bổn thiếu gia thưởng một triệu!”


Chắc không ai ngờ rằng thứ có thể dọa thiếu gia nhà họ Cố ngang ngược hống hách này lại chỉ là…


Một cây kim bạc.


Lâm Tuấn nở nụ cười lạnh lùng, bình tĩnh nhìn Cố Đông chạy thục mạng ra khỏi khách sạn rồi quay sang nhìn đám vệ sĩ đang bổ nhào về phía mình, sau đó…


Lâm Tuấn cũng chạy theo hướng Cố Đông để đuổi theo hắn.


Phí lời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK