Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều tò mò, nhà hàng Đế Hào này sắp có sự kiện gì vậy, sao lại tụ hội nhiều ông lớn của thành phố Yến Kinh đến thế.
Mãi đến khi
Một con xe BYD màu đen bình thường xuất hiện trước nhà hàng.


Lâm Tuấn và ba người Bàng Thiên do phải tiếp khách nên mới ra về cuối cùng.





Sau khi đến khách sạn, Lâm Tuấn còn chưa kịp xuống xe thì nhân viên bảo vệ ở cửa đã tiến tới.






Nhân viên bảo vệ khinh thường nhìn chiếc BYD chưa đến một trăm nghìn tệ của Lâm Tuấn, sau đó dùng giọng điệu kiêu ngạo nói với anh: “Thưa anh, hôm nay khách sạn chúng tôi không nhận khách, mong anh thứ lỗi”.





Lâm Tuấn cười nhẹ giải thích: “Tôi không phải khách, tôi là…”





Lâm Tuấn đang định giải thích người đã bao toàn bộ khách sạn này chính là mình thì nhân viên bảo vệ đã tỏ ra khó chịu, anh ta gõ vào cửa kính xe của Lâm Tuấn rồi quát: “Nếu không phải khách thì mau lái xe cút đi, đừng có làm choáng chỗ, tôi nói cho mà biết, vị khách bao trọn khách sạn hôm nay chính là một nhân vật lớn, nếu chẳng may cọ vào xe của người ta thì e rằng cả đời này anh cũng sẽ không đền nổi đâu…”






Đám Bàng Thiên nghe thấy đều tỏ ra không vui, sau đó kéo cửa sổ xuống, thò đầu ra ngoài rồi tức giận quát.





“Thứ mắt chó như cậu làm sao mà thấy được! Người bao trọn khách sạn hôm nay là ông chủ của bọn tôi! Mấy vị khách bên trong đều là khách của ông chủ bọn tôi, vậy mà cậu lại dám ở đây chắn đường ư? Có nực cười quá không?”





Nhân viên bảo vệ còn chưa kịp nói gì thì Lâm Tuấn đã tát Bàng Thiên một cái.





“Trời ạ, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có lúc nào mở miệng cũng như bọn côn đồ thế kia, chúng ta là người văn minh, cần phải lịch sự, hiểu không?”





Bàng Thiên vừa gật đầu vừa khóc.





Lúc này, giọng nói của nhân viên bảo vệ lại vang lên.





“Ha ha, đến đây để chọc cười tôi sao? Anh ta à? Bao khách sạn này ư? Chỉ anh ta? Mấy ông lớn trong đó đều là khách của anh ta? Ha ha ha….”





Nhân viên bảo vệ không nhịn được mà cười phá lên, sau đó bực bội vẫy tay với Lâm Tuấn: “Các người đừng có làm ồn nữa, mau lái chiếc xe nát bét này đi đi, không biết thân biết phận mà còn ở đây oang oang cái mồm…”





“Lại còn bao trọn khách sạn nữa cơ đấy, mấy ông lớn trong đó là khách của anh sao…. bộ coi tôi là kẻ ngốc hả? Ha ha ha, nếu anh thật sự bao trọn khách sạn này thì tôi sẽ livestream ăn luôn chiếc BYD đó ngay lập tức!”





Là nhân viên bảo vệ của khách sạn, có thể những cái khác anh ta không được biết, nhưng loại xe và giá cả ra sao thì anh ta cũng được học đôi chút, chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy được chiếc xe mà Lâm Tuấn đang lái có giá không quá một trăm nghìn tệ.





Tục ngữ có câu người đẹp vì lụa, thân phận của một người không chỉ được thể hiện qua quần áo mà còn qua xe người đó lái, địa vị càng cao thì càng có tiền và quyền, xe dù có nát đến đâu thì cũng là BMW.





Còn như Lâm Tuấn lái một chiếc BYD có giá chưa đến một trăm nghìn tệ, bên trong còn có bốn năm người chen chúc, vừa nhìn là biết bọn họ đều là người bình thường cả …





So với những ông lớn bước vào khách sạn vừa rồi thì nhân viên bảo vệ vô cùng xem thường anh.





Lâm Tuấn cũng không tức giận, chỉ cười hỏi: “Lái xe gì với việc tôi là người thế nào thì có liên quan gì với nhau?”





Nhân viên bảo vệ khinh thường nhìn Lâm Tuấn, bực bội nói: “Đừng có mà cố bắt chuyện với tôi, mau lái xe cút khỏi chỗ này đi”.





“Mẹ kiếp…..”





Ngay lúc Bàng Thiên sắp nổi giận, Lâm Tuấn liền giơ lên khiến cậu ta sợ tới mức rụt cổ lại, không dám nói nhảm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK