“Ồ ồ ồ, chồng của chủ tịch Đường! Chắc lời anh ta nói là thật? Chẹp chẹp, thật không ngờ, giám đốc Vương còn trẻ tuổi mà lại…”
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán trong đại sảnh, cơn phẫn nộ của Vương Hiên lập tức bùng cháy.
Hàn Chí Khiêm! Tao phải giết mày!”
Vương Hiên phẫn nộ gào thét lên, lao về phía Lâm Tuấn…
“Mọi người ở đây đều nhìn thấy hết rồi đấy! Là anh ta ra tay trước!”
Lâm Tuấn hét lên.
“A a a! Thằng khốn! Tao phải giết mày!”
Vương Hiên vừa hét lên vừa giơ tay bổ nhào tới Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn nghiêng người tránh được một đòn của Vương Hiên, ngẩng đầu nhìn thấy camera ở giữa sảnh lớn, anh xác định phạm vi quay hình của mình và Vương Hiên xong liền hét to hơn: “Này này, mọi người đều nghe thấy anh ta hét gì rồi nhé, là anh ta cố ý đánh tôi đấy…”
Vương Hiên giận quá mất khôn lại hét lên: “Bổn thiếu gia đây động tay trước đấy thì sao? Hôm nay bổn thiếu gia phải đánh mày tàn phế, cho mày thành thằng vô dụng thật sự luôn!”
Lâm Tuấn cười hì hì rồi nói: “Vậy tôi có thể tự vệ chính đáng rồi nhé, Vương thiếu gia”.
“Mày sao? Ha ha ha, thằng vô dụng như mày mà còn đòi tự vệ chính đáng? Chỉ một nắm đấm của tao là mày bay màu rồi còn đòi tự vệ chính đáng. Mày tự vệ tao xem thử hôm nay tao có đánh mày thành một con chó chết không!”
Nói xong, Vương Hiên vung nắm đấm vào mặt Lâm Tuấn.
Một cuộc cãi vã om sòm khiến cả sảnh lớn rối loạn như mớ hỗn độn.
Thấy cảnh này, Đường Tịnh Nghi vội vàng đứng chặn trước mặt Lâm Tuấn, trừng mắt nhìn Vương Hiên: “Vương Hiên! Đây là công ty không phải nơi anh gây chuyện! Tôi cảnh cáo anh tốt nhất nên bình tĩnh lại!”
“Bình tĩnh! Tịnh Nghi, cô đang bảo vệ cho tên vô dụng này sao? Tôi không hiểu tại sao cô biết thừa Hàn Chí Khiêm là một tên vô dụng mà cô vẫn ở cạnh hắn vậy? Tôi có chỗ nào không bằng hắn? Hôm nay tôi phải giết thằng súc vật này để cho cô thoát khỏi hắn!”
Vương Hiên không hổ danh là đã từng luyện tán thủ, anh ta lướt nhanh qua Đường Tịnh Nghi rồi vung nắm đấm mạnh mẽ về phía Lâm Tuấn.
Phản ứng của Đường Tịnh Nghi cũng không chậm, sau khi Vương Hiên lướt qua Đường Tịnh Nghi, cô lại nhanh chóng chạy đến trước Lâm Tuấn che cho anh.
“Tịnh Nghi, cô đi ra!”
Vương Hiên hét lên.
Nắm đấm mạnh mẽ của Vương Hiên vụt qua làm bay tóc của Đường Tịnh Nghi, Lâm Tuấn đột nhiên cảm thấy Đường Tịnh Nghi đang đứng trước mặt mình có khí chất của một tiên nữ.
Sau đó…
“Để cho tôi”.
Lâm Tuấn kéo Đường Tịnh Nghi ra sau lưng rồi khẽ nói.
Lúc nắm đấm của Vương Hiên sắp đập vào mặt anh thì anh chợt vung tay một cái, hai luồng ánh sáng bạc chợt lóe lên trong không trung, một luồng ánh sáng phi thẳng vào đầu Vương Hiên, một luồng kia phi thẳng vào phần bụng của anh ta.
Giây sau đó…
“A a a a!”
Vương Hiên bỗng kêu lên đau đớn, Lâm Tuấn ôm Đường Tịnh Nghi lùi về đằng sau.
Vừa rồi tất cả mọi người đều tập trung quan sát, chỉ thấy Vương Hiên đang xông lên vô cùng khí thế thì đột nhiên khựng lại ngã xuống đất như trúng gió.
“Ấy! Thiếu gia Vương!”