“Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ Hàn thiếu gia, nhưng nhà họ Diệp không phải chỉ mình tôi nói là xong, tôi cũng không thể biết được đến lúc đó bọn họ có chịu giúp anh hay không…”
Những lời này khiến cho Lâm Tuấn phải suy ngẫm một lúc.
Nhà họ Diệp không bằng nhà họ Hàn, tuy Tịch Ngự Hà và Tịch Ngự Sơn còn trẻ nhưng đã rất có địa vị trong nhà họ Tập, đặc biệt là Tịch Ngự Sơn, chỉ một câu nói của anh ta cũng đủ để ảnh hưởng đến mọi quyết định của nhà họ Tịch, mọi quyền lực của gia tộc cũng gần như đã được giao cho Tịch Ngự Sơn.
Bây giờ Tịch Ngự Sơn đã bị Lâm Tuấn phế, với thân phận là người kế thừa vị trí để tiếp quản nhà họ Tịch, Tịch Ngự Hà cũng sẽ bắt đầu tiếp xúc với tất cả công việc trong nhà họ Tịch, rồi từ từ nắm được quyền lực nhất định, đến lúc Lâm Tuấn cần giúp đỡ, đương nhiên Tịch Ngự Hà sẽ ra mặt.
Nhưng nhà họ Diệp không như vậy….
Diệp Lương Thần trong nhà họ Diệp chỉ là một trong số rất nhiều người thừa kế của gia tộc, có anh ta hay không thì điều đó cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến nhà họ Diệp, địa vị trong gia tộc của Diệp Lương Thần cũng vô cùng kém.
Nên nếu Lâm Tuấn muốn lôi kéo nhà họ Diệp lội vào vũng bùn chống lại nhà họ Cố ở Đế Đô thì Diệp Lương Thần rõ ràng không phải là lựa chọn đúng đắn….
Nghĩ đến đây, Lâm Tuấn bèn thở dài.
Bốn gia tộc lớn ở thành phố Yến Kinh đối địch với nhau đã lâu, tuy không có phân tranh rõ ràng, nhưng trong cũng ngầm đấu đá rất nhiều, bây giờ anh lại muốn kết hợp sức mạnh của tứ đại gia tộc thành một, đây cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Có rất nhiều việc Lâm Tuấn cần phải làm…….
Lâm Tuấn vẫn suy nghĩ lạc quan rồi nhìn Diệp Lương Thần, nói: “Mặc dù Diệp thiếu gia không thể đại diện cho cả nhà họ Diệp, nhưng anh vẫn có quyền lực nhất định trong nhà họ Diệp, đến lúc đó tôi cần giúp đỡ, Diệp thiếu gia chỉ cần ra mặt giúp tôi là được, không cần biết giúp được bao nhiêu, miễn cố gắng hết sức là được”.
Đối với người đang có ý muốn đối đầu với nha họ Cố ở Đế Đô như Lâm Tuấn mà nói thì có thêm bao nhiêu tốt bấy nhiêu, vậy nên cho dù Diệp Lương Thần không thể đại diện cho quyết định của toàn bộ nhà họ Diệp, nhưng chí ít cũng sẽ giúp được phần nào cho Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn nói như vậy rõ ràng là đã quyết định chọn Diệp Lương Thần, nên Diệp Lương Thần cũng không dám do dự nữa, nhanh chóng gật đầu, nói nếu sau này Lâm Tuấn cần giúp đỡ thì anh ta nhất định sẽ cố hết sức.
Nhìn thấy Diệp Lương Thần gật đầu, lúc này Lâm Tuấn mới nở nụ cười hài lòng, sau đó anh châm cứu để thông huyệt đạo trên người Diệp Lương Thần, lúc này Diệp Lương Thần mới nhếch nhác bò dậy.
Lâm Tuấn cười lạnh rồi nhắc nhở Diệp Lương Thần: “Diệp thiếu gia, sau này mỗi tuần đều nhớ đến phòng khám của tôi, để tôi châm cứu cho anh, nếu không thì sau một tuần… hưm, Diệp thiếu gia e là sẽ nằm liệt cả đời đấy”.
Lâm Tuấn chỉ đang muốn dọa Diệp Lương Thần mà thôi, nếu như Lâm Tuấn thực sự biết loại phương thức này để khống chế thể trạng của người khác thì hẳn anh đã khử sạch luôn tứ đại gia tộc ở thành phố Yến Kinh rồi, sao lại phải chạy khắp nơi như bây giờ để tìm người giúp chứ, để đến khi nhà họ Cố ở Đế Đô ra tay thì các gia tộc khác sẽ đứng ra giúp anh.
Nhưng sau khi nhìn thấy kỹ thuật kim bạc đáng sợ của Lâm Tuấn, Diệp Lương Thần mới có chút nghi ngờ lời nói của anh, Diệp Lương Thần thật sự cho rằng Lâm Tuấn đã làm gì đó trên cơ thể của mình, nếu một tuần sau anh ta không đi tìm Lâm Tuấn để điều trị chắc chắn anh ta sẽ thực sự bị phế mất.
Vì vậy sau khi nghe thấy Lâm Tuấn nói xong, Diệp Lương Thần lại vội vàng gật đầu.
Tục ngữ có câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bình thường Diệp thiếu gia vô cùng kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Lâm Tuấn lại cứ như học sinh đang ở trước mặt giáo viên vậy, anh ta không dám làm trái lời Lâm Tuấn dù chỉ một chút.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng này thì Đường Tịnh Nghi sẽ không bao giờ tin chồng mình lại có một thủ đoạn như vậy, đây là người mà cô từng kêu là phế vật đây sao.
Trước đây, mỗi khi có người nhắc đến Lâm Tuấn trước mặt Đường Tịnh Nghi, cô đều luôn cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ nếu có người nhắc tới Lâm Tuấn thì Đường Tịnh Nghi lại không khỏi cảm thấy tự hào về anh.