“Hàn thiếu gia khách sáo rồi, hôm nay tôi không thể tiếp anh nữa, chúc Hàn thiếu gia mua xe vui vẻ…”
Tịch Ngự Hà cố cố gượng cười, đáp lại sự cảm ơn nhiệt tình của Lâm Tuấn.
Lúc này, Lâm Tuấn lại đột nhiên tiến lại gần Tịch Ngự Hà một bước, thậm chí còn nhiệt tình ôm Tịch Ngự Hà một cái, ghé đầu vào bên tai anh ta.
Tịch Ngự Hà theo bản năng định đẩy nhẹ Lâm Tuấn ra, nhưng giọng nói của Lâm Tuấn lại đột nhiên lại thì thầm bên tai Tịch Ngự Hà.
“Tịch thiếu gia, không biết anh có còn nhớ nửa tháng trước tôi đã nói gì với anh không?”
“Nói gì?”, Tịch Ngự Hà sững sờ.
Trong lúc mơ hồ, anh ta quả thật nhớ hình như Lâm Tuấn đã từng nói gì đó với mình, nhưng nhất thời không thể nhớ rõ cụ thể lời Lâm Tuấn nói là gì.
Lâm Tuấn cười lạnh, trầm giọng nói với Tịch Ngự Hà: “Vậy Tịch thiếu gia có nhớ nửa tháng trước, anh kéo tay Tịnh Nghi trước mặt tôi không?”
Giọng trầm thấp của Lâm Tuấn vang lên bên tai Tịch Ngự Hà giống như tiếng thì thầm của quỷ.
Lúc này, Tịch Ngự Hà đột nhiên nhớ ra nửa tháng trước, Lâm Tuấn từng nói với mình một câu.
“Trong vòng một tháng, tôi sẽ khiến anh cả đời này không thể dùng cách tay phải của mình nữa”.
“Tôi, từ trước đến nay luôn nói được làm được!”
Một cảm giác ớn lạnh đột nhiên lan ra từ sau lưng Tịch Ngự Hà, anh ta liền đẩy Lâm Tuấn ra, sau đó nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt kinh hoàng, rồi quay người rời đi.
Vừa rồi khi Lâm Tuấn bắt tay mình, anh ta vẫn chưa cảm nhận được chuyện gì xảy ra, nghe lời nhắc nhở của Lâm Tuấn, Tịch Ngự Hà đột nhiên cảm thấy cổ tay mình có chút đau nhức…
Một cảm giác bất an mạnh mẽ âm thầm lan tỏa trong lòng Tịch Ngự Hà.
Có lẽ vì có mối quan hệ với Tịch Ngự Hà nên tốc độ làm thủ tục mua xe rất nhanh, sau khi Tịch Ngự Hà rời đi, Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi cũng không phải chờ quá lâu, giám đốc cửa hàng 4S nhanh chóng giao chìa khóa xe, các loại thủ tục bảo hiểm và chiếc thẻ ngân hàng màu đen sang trọng cho Lâm Tuấn.
Nhưng Lâm Tuấn lại không lái chiếc xe vừa lấy mà bảo Đường Tịnh Nghi đưa anh đến bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh.
Lâm Tuấn ngồi trên xe không nói nửa lời, không thèm quan tâm đến núi băng Đường Tịnh Nghi bên cạnh, hai người cứ im lặng như vậy trên cả quãng đường.
Cho đến tận khi Lâm Tuấn xuống xe, Đường Tịnh Nghi lái xe rời đi, hai người vẫn không nói với nhau câu nào.
Nhìn theo Đường Tịnh Nghi rời đi một cách dứt khoát, Lâm Tuấn buồn bã đứng đờ người tại chỗ một lúc rồi mới quay người bước vào trong bệnh viện.
Các công tác chuẩn bị đang được hoàn thành, thời gian cho cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô cũng được dự tính sau khoảng hai ngày nữa, cho nên hai ngày này Lâm Tuấn phải thường xuyên chạy tới bệnh viện để xem xét tiến độ chuẩn bị đồng thời thử nghiệm các chi tiết hoàn thiện cuộc phẫu thuật.
Mặc dù không làm việc chính thức ở bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh, nhưng viện trưởng lại dành riêng cho Lâm Tuấn một căn phòng làm việc trong bệnh viện để tiện cho việc hoàn thiện những chi tiết trong cuộc phẫu thuật, và dễ dàng trao đối với các y bác sĩ sẽ tham gia trong cuộc phẫu thuật của ông cụ Ngô vào vài ngày tới đây.
Sau khi tạm biệt Đường Tịnh Nghi bước vào bệnh viện, Lâm Tuấn đi thẳng vào phòng làm việc của mình, điều chỉnh các chi tiết phẫu thuật hôm trước đã thảo luận ở hội nghị, sau đó vùi đầu vào đống số liệu, tập trung làm việc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Tuấn vẫn ngồi im như pho tượng, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính trước mặt không hề nhúc nhích.
Bỗng Lâm Tuấn chau mày lại, nghi ngờ đống số liệu đang hiển thị trên màn hình.