Trương, bàn về thực lực và các mối quan hệ, cháu chỉ là tên phế vật bị nhà họ Hàn vứt bỏ, sao có thể so với nhà họ Trương chứ, thứ thực sự có thể lấy ra chỉ có thể là nhân tình thôi…”
Lúc này, Trương Thiên Hào đột nhiên nhướng mày, sắc mặt kỳ lạ nhìn Lâm Tuấn, ông nói.
“Kẻ phế vật bị nhà họ Hàn vứt bỏ? Bác sĩ Hàn, cháu thực sự không biết năm đó xảy ra chuyện gì sao?”
“Năm đó?”
Lâm Tuấn đang đau đầu thuyết phục nhà họ Trương ra tay giúp đỡ đột nhiên sững sờ.
Trong đầu cố gắng lục lọi các thông tin nhưng anh vẫn chẳng tìm được thứ gì liên quan đến việc Trương Thiên Hào vừa nói cả, anh nhất thời cảm thấy nghi
hoặc.
“Chú Trương, chú bảo năm đó xảy ra chuyện gì, ý chú là sao? Là chuyện cháu ở rể nhà họ Đường sao?”
Trương Thiên Hào nhíu mày, kỳ lạ nhìn Lâm Tuấn, nhưng không nói gì nhiều.
“Nếu cháu đã không biết thì bỏ qua đi, chuyện cũng qua rồi, không cần nhắc lại nữa, có điều chú nghĩ cháu cần phải biết, năm đó cháu vào nhà họ Đường ở rế không phải vì bị nhà họ Hàn vứt bỏ mà là bố cháu rất yêu cháu nên mới làm vậy với cháu”.
Lâm Tuấn càng nghi ngờ hơn, anh hỏi: “Bố cháu?”
Anh đột nhiên phát hiện ra, trong đầu mình không có chút ký ức nào về bố, thậm chí mấy ký ức về Hàn Chí Khiêm
cũng rất mơ hồ, chỉ có một số đoạn ký ức thôi.
Bây giờ hiểu biết của Lâm Tuấn về nhà họ Hàn chỉ dừng lại ở việc nhà họ Hàn từng là một trong tứ đại gia tộc của thành phô’ Yến Kinh, còn những cái khác, anh hoàn toàn không biết.
Điều này khiến Lâm Tuấn không khỏi nghi ngờ, mặc dù Hàn Chí Khiêm bị coi là thiếu gia bị nhà họ Hàn vứt bỏ, là công cụ của cuộc liên hôn, phải ở rể nhà họ Đường, nhưng rốt cuộc một thiếu gia sinh ra lớn lên ở nhà họ Hàn, sao chẳng có ký ức gì về gia tộc này vậy?
Điều này cực kỳ không bình thường.
Chuyện bất thường ắt có vấn đề, trong ký ức mơ hồ của anh, anh cảm thấy được một cái gì đó không đúng.
Có lẽ là vấn đề liên quan đến mình nên chuyện nhà họ Cố ở Đế Đô đột nhiên không quan trọng nữa.
Lâm Tuấn nhíu mày dò hỏi Trương Thiên Hào: “Chú Trương, chú biết tại sao nhà họ Hàn năm đó rơi vào cảnh sa sút chứ? Hơn nữa sao chú biết cha cháu rất yêu cháu? Nếu như cha cháu yêu cháu thì tại sao lại để cháu đến nhà họ Đường ở rể, chịu biết bao sỉ nhục?”
Từ giọng nói nồng nặc mùi nghi ngờ của Lâm Tuấn, Trương Thiên Hào nhìn Lâm Tuấn, thở dài.
“Chú là bạn lâu năm của bố cháu, vậy nên chú biết ông ấy yêu cháu thế nào, cháu biết vậy là đủ rồi, còn những chuyện khác không cần nhắc lại”.
Càng không nói, Lâm Tuấn càng tò
mò.
Đằng sau sự sa sút của nhà họ Hàn, rốt cuộc giấu thứ gì.
Có điều nhìn thấy Trương Thiên Hào không muốn nhắc đến chuyện năm đó, Lâm Tuấn cũng không hỏi tiếp.
Anh có thể từ từ tìm hiểu chuyện năm đó.
Chỉ là đột nhiên nghe thấy Trương Thiên Hào nhắc đến nhà họ Hàn, nhắc đến bố mình, Lâm Tuấn cảm thấy hơi tò mò và…
Đau lòng?
Lâm Tuấn không biết cảm giác này đến từ đâu, có điều từ tình tiết kỳ lạ, anh cũng nhận ra được kết cục của nhà họ Hàn cùng bố Hàn Chí Khiêm không hề tốt.
Đời này nếu tôi đã là anh, thì tôi đương nhiên sẽ tìm hiểu rõ ngọn ngành chuyện nhà họ Hàn năm đó rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì…
Lâm Tuấn thầm nghĩ như vậy, sự đau lòng cũng giảm đi nhiều,