Lâm Tuấn cũng vô cùng bất ngờ, mới mua xe ở cửa hàng 4S mới được mấy tiếng vậy mà bây giờ lại gặp lại tên Tịch Ngự Hà đáng ghét hay dùng đủ mọi cách chế giễu anh.
Thấy Tịch Ngự Hà gào thét rồi bổ nhào vào người mình, Lâm Tuấn chỉ mỉm cười, lúc Tịch Ngự Hà giơ nắm đấm phẫn nộ tới gần người Lâm Tuấn, anh lập tức lùi lại rồi lấy đà đạp mạnh một cái.
Bịch!
Một tiếng động lớn vang lên, Tịch Ngự Hà bị Lâm Tuấn đạp thẳng cho một cái vào lồng ngực, sau đó anh ta ngã bay ra ngoài như một cái túi cát, va đổ hết bàn ghế trong văn phòng.
“Thiếu gia!”
Người đi cùng Tịch Ngự Hà vào trong văn phòng đến lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đến đỡ Tịch Ngự Hà bị ngã sõng soài dưới mặt đất.
Thấy người đó giơ tay ra đỡ Tịch Ngự Hà dậy, anh ta còn giận cá chém thớt đánh luôn cả người ta.
“Đm thằng khốn Hàn Chí Khiêm súc vật kia dám đánh tao? Mày dám đánh bốn thiếu gia á!”
“Lên cho tao! Giết thằng súc vật kia cho bổn thiếu gia!”
“Ai mà đánh gãy được một cánh tay của hắn, bổn thiếu gia cho hẳn một triệu! Đánh gãy được một cái chân, bốn thiếu gia cho hẳn hai triệu!”
Trong khi Tịch Ngự Hà gào thét mất lý trí thì mọi người mới phản ứng lại, mới hiểu ra rốt cuộc chuyện quỷ quái gì đang xảy ra, chỉ là không có bất cứ ai dám làm gì Lâm Tuấn cả.
Mặc dù không biết rõ Lâm Tuấn có ai đứng đằng sau nhưng tất cả mọi người trong văn phòng đều biết bác sĩ Hàn trẻ tuổi này có quan hệ rất tốt với viện trưởng của bọn họ, quan trọng hơn là mọi người đều biết vị bác sĩ trẻ tuổi này sẽ làm phẫu thuật cho một nhân vật máu mặt vào mấy hôm nữa.
Đánh gãy chân hay tay của Lâm Tuấn sao?
Những vị bác sĩ trong văn phòng đều không ngu ngốc đến mức đi đắc tội với bác sĩ Hàn và những thê’ lực đứng sau anh, một triệu thì cũng to đấy nhưng không ai muốn vì một triệu mà động vào những thứ không nên động đến cả.
Cho nên sau khi Tịch Ngự Hà vừa dứt lời, các bác sĩ trong văn phòng không có bất cứ một động tĩnh nào hết, đến Tịch Ngự Hà đang phát điên cũng phải khựng lại một chút.
“Chàng trai bình tĩnh đi, cậu nên biết trên thế giới này không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền và bạo lực là có thể giải quyết…”
“Tịch thiếu gia, tôi thấy việc cấp bách bây giờ là phải tìm bác sĩ khám tay cho cậu đã, còn những chuyện khác thì chờ sau khi chữa khỏi tay cho cậu rồi tính sau..”
“Tịch thiếu gia, giữa cậu và bác sĩ Hàn… có phải có hiểu lầm gì không?”
Đáng tiếc là Tịch Ngự Hà không thèm nghe những lời nói này mà còn càng tức giận hơn.
“Hiểu lầm! Hiểu lầm cái con mẹ nó! Tay phải của ông đây thành ra nông nỗi này chắc chắn là có liên quan đến thằng khốn Lâm Tuấn!”
“Bây giờ tao không muốn làm cái gì hết! Tao chỉ muốn giết chết thằng súc vật kia thôi!”
“Tiểu Vương! Lên cho bổn thiếu gia! Đánh nó tàn phế, ông đây sẽ cho mày năm triệu!”
Thấy đám bác sĩ không ra tay, Tịch Ngự Hà lập tức gào lên với người đàn ông trung niên đi cùng anh ta.
Có lẽ vì sự hấp dẫn của đồng tiền, cũng có thể vì sợ bị thiếu gia của mình đánh nên người đàn ông trung niên cắn răng, hô lên một tiếng rồi đột nhiên bổ nhào về phía Lâm Tuấn.
Các vị bác sĩ trong phòng thấy vậy
định kéo người trung niên đó lại, ngăn cản việc sắp xảy ra nhưng người đàn ông trung niên kia vùng được ra rồi tiếp tục chạy tới chỗ Lâm Tuấn.