Ông Lưu của trụ sở An ninh dẫn theo một nhóm người cấp dưới kéo đến phòng khám khiến đám người Bàng Thiên vô cùng sửng sốt.
Đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy những gương mặt thân quen từng dạy dỗ mình một trận tơi bời, đám người Bàng Thiên vô cùng hoàng loạn, toàn thân
đổ mô hôi lạnh.
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp? Gần đây mình lại làm gì sai à? Sao đột nhiên nhiều người đến thế? Thôi bỏ mẹ rồi, nhiều người thế này, cho dù có một trăm cái chân cũng không chạy thoát được…”
Khi ấy đám người Bàng Thiên đều cho rằng người của trụ sở An ninh đến bắt mình, nhưng sau đó ba người bọn họ lại nhìn thấy cảnh tượng vô cùng sửng sốt.
“Trời ơi chú Lưu, chú dẫn bao nhiêu người đến vậy? Định ăn hết đồ của chỗ cháu à?”
Lưu Vỹ vỗ vai Lâm Tuấn rồi nói: “Chẳng phải cháu khai trương phòng khám sao, người ta hay nói mở hàng thuận lợi, chú dẫn anh em đến xin chút vía may”.
“Anh Trương cũng đến sao, sức khỏe thế nào rồi?”
Ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Trương Lâm Trạch, người cách đây không lâu đã bị thương vì Lâm Tuấn, không ngờ ông ấy cũng có mặt tại đây.
Còn về những gương mặt mà đám Bàng Thiên quen biết, bọn họ thậm chí còn không có tư cách nói chuyện với Lâm Tuấn, từ lúc bước vào phòng khám chỉ đứng im lặng ở một bên nghe mọi người nói chuyện.
“Chuyện gì vậy trời…”
Đám người Bàng Thiên đứng ngây người ra.
Lúc này những người mà chúng coi là ông lớn trong trụ sở An ninh thậm chí còn không có cơ hội được nói, mà ngược lại là…
Những gương mặt lạ họ chưa từng gặp bao giờ đang nói chuyện vui vẻ với ông chủ của mình, trông có vẻ rất thân thiết, còn những người mà họ quen thì lại đang cung kính đứng ở một bên.
Không khó để đưa ra kết luận, đó là những người đang nói chuyện có thân phận cao hơn, rất có khả năng là…
Đám người Bàng Thiên trố mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.
Rốt cuộc ông chủ mình có lai lịch thế nào? Khai trương phòng khám thôi mà lại kinh động đến các nhân vật lớn này sao!
Phòng khám của Lâm Tuấn không đủ sức chứa nhiều người như vậy, sau một hồi hàn huyên với Lưu Vỹ, anh liền nói cho ông ta biết địa chỉ của nhà hàng mà anh đã đặt trước.
Lưu Vỹ lập tức dẫn cấp dưới qua đó.
Sau khi Lưu Vỹ rời đi, các ông lớn khác ở thành phố Yến Kinh cũng lần lượt xuất hiện trong phòng khám của Lâm Tuấn…
Lãnh đạo bộ giao thông, cục viễn thông thành phố Yến Kinh,…
Đám người Bàng Thiên không hề biết những nhân vật đến phòng khám là ai, nhưng bọn họ hiểu rõ thân phận của những người đó không hề đơn giản, bởi vì phía sau bọn họ đều có một đám người đi theo, trong vòng một buổi sáng phải đến không dưới trăm người tới phòng khám.
Cho đến cuối cùng…
Lại một người quen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Dương Thiên Hạo, chủ tịch thành phố Yến Kinh.
“Chú Dương, cuối cùng chú cũng đến rồi!”
Lâm Tuấn, bố Đường cùng mọi người đều đứng dậy chào đón.
Dương Thiên Hạo dẫn theo Ngô Nhiễm Hà, vợ mình cùng vài người trợ lý vào trong phòng khám, ông ngại ngùng nói với Lâm Tuấn: “Ha ha ha, hôm nay chú hơi bận, vừa xử lý xong công việc là chạy qua đây ngay, nếu không đến sợ rằng cô Ngô của cháu lại nổi giận với chú…”
“Ha ha, dạo này sức khỏe của cô Ngô thế nào rồi ạ?”