Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lâm Tuấn nói xong, Cố Nam đột nhiên vui mừng khôn xiết, nụ cười trong lòng gã càng thêm âm hiểm.
Tha cho tao sao?
Lần sau ông sẽ dạy cho bọn mày biết thế nào là diệt cỏ tận gốc!
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Cố Nam vẫn rất thành khẩn, vội vàng gật đầu với Lâm Tuấn.
“Cảm ơn anh Hàn đã tha cho em! Lần này em về sẽ thay đổi, không dám vô lê với anh Hàn nữa, ân tình lần này em sẽ luôn ghi nhớ, sau này anh có cần thằng em này giúp gì thì cứ dặn một
“Được rồi, được rồi, đi đi”.
Lâm Tuấn khẽ thở dài, chán nản xua tay, ý ra hiệu cho Cố Nam mau chóng rời đi.
Cố Nam vô cùng vui mừng, trên mặt còn nở nụ cười không hề che giấu, sau đó vội vàng chạy về phía một chiếc xe khác của đàn em gã rồi lái đi.
Nhìn bóng lưng hớn hở của Cố Nam khi chạy trốn, Chu Lượng không khỏi cau mày lo lắng.
“Anh Hàn, thả hắn đi thế này có hơi giống… thả hổ về rừng … Cố Nam là một tên nham hiểm xảo quyệt, những gì hắn ta nói và những gì hắn ta làm đều hoàn toàn trái ngược nhau, vậy nên em có hơi lo…”
Lâm Tuấn lắc đầu cười mỉm.
Chu Lượng vốn muốn thuyết phục anh, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Tuấn lắc đầu thì cậu chỉ đành thở dài, không tiếp tục thuyết phục Lâm Tuấn nữa.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tuấn đột nhiên mở miệng…
“Ai nói tôi đế hắn đi?”
“Hả?”
Chu Lượng sững sờ.
Còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì Lâm Tuấn đã đột nhiên vung tay lên, bỗng một vài tia sáng lóe lên, phóng thẳng về phía Cố Nam đang chuẩn bị mở xe, lúc nãy khi Cố Nam quay lưng đi thì làm sao để ý được Lâm Tuấn đang hành động cơ chứ, chứ đừng nói đến việc né
được mấy tia sáng kia.
Cho nên…….
Giây tiếp theo, mấy tia sáng kia đã hoàn toàn đâm trúng vào một số huyệt đạo quan trọng hơn trên cơ thể Cố Nam, đúng như Lâm Tuấn đã dự đoán.
Trong phút chốc, thân thể cố Nam bỗng run lên bần bật, sau đó gã quay đầu nhìn Lâm Tuấn với vẻ mặt khó tin.
“Mày, đồ khốn…”
Chưa kịp nói hết câu thì bọt trắng đã nổi lên từ miệng Cố Nam, cơ thể của gã không ngừng run lên, đồng thời còn tỏ ra vô cùng đau đớn, lông mày cố Nam nhíu chặt lại với nhau, thậm chí khuôn mặt của gã còn bị biến dạng.
“Mày, không phải mày nói… tha…1
Còn chưa kịp nói xong thì cơ thể của Cố Nam đã trượt xuống đất dọc theo cửa xe sau, giống hệt như những tên to con bị kim bạc của Lâm Tuấn đâm trúng, gã ngã xuống đất rồi bắt đầu co giật, một lúc sau Cố Nam mới mất đi cảm giác, sau đó hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Lâm Tuấn liền lắc đầu chế nhạo.
“Nếu như mày không đề cập đến Tịnh Nghi thì có lẽ tao có thể tha cho mày, nhưng tiếc là…”
“Ngay khi mày uy hiếp tao còn dám nhắc đến Tịnh Nghi, đây chính là tự tìm đường chết!”
“Đây là do mày tự tìm đến cái chết!”


Rồng có vảy ngược! Đụng đến ắt chết!*
*Tương truyền trên cổ rồng có một vảy ngược, nếu ai chạm vào thì nó sẽ giết kẻ đó. Nói cách khác là chỉ điều cấm kỵ không được đụng vào, nếu chạm vào chắc chắn sẽ phải gánh hậu quả.
Từ lúc Lâm Tuấn đi ra khỏi phòng khám rồi bảo Trương Lâm Trạch dẫn mọi người rời khỏi, anh đã hoàn toàn không có ý định tha cho Cố Nam, không vì lý do gì khác, chỉ là vì gã lại dám nhắc tới Đường Tịnh Nghi khi đang đe dọa Lâm Tuấn, ngay từ lúc tên của Đường Tịnh Nghi phát ra từ miệng Cố Nam thì Lâm Tuấn đã xác định được rồi.
Xử lý xong Cố Nam, Lâm Tuấn bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Trương Lâm Trạch, bảo có thể đem người quay lại xử lý hiện trường được rồi.
Bàng Thiên đứng cách đó không xa nhìn Lâm Tuấn vẫn tỏ ra điềm tĩnh như vậy, bèn rén nuốt nước bọt rồi quay đầu hỏi Chu Lượng.
“Chu Lượng, ngày hôm đó lúc chúng ta tới bắt cóc anh Hàn, mà bây giờ vẫn còn nguyên vẹn, có phải là… quá may mắn không…”
Chu Lượng trầm ngâm rồi gật đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK