Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tịch Ngự Hà dọa dẫm, Lâm Tuấn im lặng một lúc khẽ cười, rồi chậm rãi gật đầu.


“Đúng vậy, Tịch Ngự Sơn là tôi phế đó”.


Ánh mắt Tịch Phong Húc đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng, vung tay lên.


“Xử lý nó!”


Mấy tên to con đằng sau ông ta lập tức bổ nhào vào người Lâm Tuấn, nhưng Tịch Ngự Hà lập tức lớn tiếng hét lên.


“Khoan!”





Nếu là bình thường, mấy tên đô con này chẳng bao giờ nghe lời Tịch Ngự Hà, nhưng hôm nay thấy phong thái mạnh mẽ của Tịch Ngự Hà, bọn họ không thể không dừng lại được, sau đó bọn họ nhìn sang anh ta.


Gia chủ nhà họ Tịch cũng nghi ngờ nhìn về phía Tịch Ngự Hà.


Trong không gian yên lặng thái độ của người nhà họ Tịch với Tịch Ngự Hà dần thay đổi, trước đây bọn họ khinh thường anh ta nhưng bây giờ đã để ý tới tiếng nói của anh ta rồi.


Điều này cũng đồng nghĩa với việc…


Tịch Ngự Hà đã có một chỗ đứng nhất định ở nhà họ Tịch.


Thấy ánh mắt của Tịch Phong Húc và mấy tên vệ sĩ hướng về phía mình, Tịch Ngự Hà thản nhiên cười rồi nhìn về phía Lâm Tuấn nói.


“Bác sĩ Hàn, tôi nể mặt anh nên bây giờ anh chỉ cần ngoan ngoãn giao cách điều trị bệnh của anh tôi ra, chuyện này tôi có thể bỏ qua, nhà họ Tịch chúng tôi cũng sẽ không đối phó với anh, nhưng nếu anh không nói ra thì xin lỗi tôi chỉ có thể để cho anh vào bệnh viện làm bạn với anh trai của tôi!”


Giọng nói uy nghiêm đáng sợ, ánh mắt Tịch Ngự Hà vô cùng kiên định, cơ thể tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.


Lâm Tuấn vô cùng phối hợp, vội vàng nói: “Chữa trị, đương nhiên là tôi có cách chữa trị, chỉ có điều… phải lãng phí rất nhiều thời gian… cần phải dùng kim bạc điều trị từng ngày, sau một khoảng thời gian nhất định thì anh ta mới khỏe lại được”.


“Thời gian nhất định là bao lâu?”


Tịch Ngự Hà chau mày hỏi.


“Một tháng…”


Lâm Tuấn chậm rãi nói.


Có thể chữa khỏi cho Tịch Ngự Sơn nhưng không phải lúc này, một tháng là khoảng thời gian đủ cho Lâm Tuấn làm rất nhiều việc, đến lúc đó Tịch Ngự Sơn có khỏe lại cũng không quá ảnh hưởng đến Lâm Tuấn.


Sau khi nghe đáp án của Lâm Tuấn, Tịch Ngự Hà im lặng một lúc rồi quay đầu lại nói với Tịch Phong Húc: “Bố, chuyện này con mong bố để cho con xử lý, nếu hắn có cách chữa bệnh cho anh con thì cứ đưa anh con đến chỗ hắn chữa bệnh, trong một tháng này con sẽ luôn theo dõi tình hình của anh, đợi sau một tháng…”


“Nếu hắn có thể chữa khỏi cho anh con thì chuyện này coi như giải quyết trong hòa bình, còn nếu không chữa khỏi…”


Ánh mắt Tịch Ngự Hà chợt trở lên lạnh lùng, quay đầu nhìn Lâm Tuấn.


Cảm nhận được khí tức lạnh như băng trên cơ thể Tịch Ngự Hà, Tịch Phong Húc im lặng một lúc rồi liên tục gật đầu.


“Được, vậy cứ làm theo ý con! Chuyện này bố giao cho con vậy!”


Vừa nói Tịch Phong Húc vừa hài lòng nhìn đứa con trai nhỏ của mình rồi gật đầu.


“Ngự Hà, cuối cùng con cũng lớn rồi…”


Tịch Phong Húc thở dài như trút được gánh nặng, ông ta đột nhiên cảm thấy con trai lớn Tịch Ngự Sơn bị phế cũng không phải chuyện quá lớn lao, sau đó ông ta đưa người rời khỏi phòng khám của Lâm Tuấn.


Tịch Ngự Hà không rời đi ngay mà ở lại phòng khám, định lát nữa sẽ cùng Lâm Tuấn đến bệnh viện đón Tịch Ngự Sơn về phòng khám.


Đợi sau khi Tịch Phong Húc rời khỏi phòng khám, Tịch Ngự Hà mới thở dài rồi vội vàng xin lỗi Lâm Tuấn.


“Thiếu gia Hàn! Vica rồi đã đắc tội với anh rôi, mong anh tha thie!” Lâm Tuấn nheo mắt cười rối xua tay, nói. “Không sao, viừa rồi anh thể hiện rất tốt, tiếp theo anh chỉ cần thể hiện tốt vài lần nữa trước mặt bố anh là cái ghế gia chủ nhà họ Tịch sẽ là của anh, còn về Tịch Ngự Sơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK