“Bác sĩ Vương đâu? Bảo bác sĩ Vương nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị làm phẫu thuật cho bệnh nhân!”
Trong cơn hoảng loạn, mấy vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, cùng mấy vị y tá xung quanh, đẩy xe cáng y tế nhanh chóng đi vào trong bệnh viện.
Trên xe cáng y tế, một ông cụ tóc hơi đốm bạc đang nhắm nghiền mắt, trông ông cụ khoảng năm sáu mươi tuổi, trên mặt có vài nếp nhăn rõ ràng, lúc này nếp nhăn trên chán ông cụ đã xiết vào nhau thành ba đường thẳng.
Trên chán của ông cụ lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt vô cùng đau đớn, xem ra ông cụ đang chịu đựng căn bệnh vô cùng nghiêm trọng và đau đớn.
Trong lúc hô hấp, sắc mặt ông cụ càng trở nên khó coi hơn, dường như thứ ông hít vào không phải là oxy duy trì sự sống, mà là loại khí độc chết người. Nhìn dáng vẻ đau đớn này của ông, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ rằng, nếu ông cụ hít thêm vài hơi nữa, liệu có bị chết do hít nhiều khí độc không.
“Bác sĩ Vương, bác sĩ Vương đâu? Bác sĩ Vương khoa tim mạch đâu rồi? Ở đây có bệnh nhân cần điều trị!”
Phía trước xe cáng y tế ông cụ nằm, một bác sĩ vừa đỡ đầu cáng dẫn hướng xe, vừa liên tục hỏi mấy bác sĩ đi qua.
Lúc này, một ông lão mặc áo blouse trắng đột nhiên lao đến từ bên cáng, giữ chặt cáng y tế.
Mấy bác sĩ gần như vô thức định mắng chửi ông lão cản đường, bảo ông nhường đường cho xe cáng đẩy bệnh nhân, đế tiết kiệm thời gian chữa trị quý báu cho bệnh nhân.
Tuy nhiên, nhìn kỹ lại, bác sĩ mới nhận ra ông lão chặn đường này không phải ai khác, mà chính là viện trưởng của bọn họ, do đó mới hốt hoảng dừng lại.
“Viện trưởng!”
Ông lão được gọi là viện trưởng chỉ liếc người bác sĩ kia một cái, rồi dặn dò các bác sĩ và y tá đang đầy xe cáng:
“Đưa bệnh nhân này đến thẳng phòng cấp cứu tầng năm, nơi đó đã chuẩn bị xong nhân viên và dụng cụ để tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân này”.
“Vâng!”
Các bác sĩ và y tá lập tức làm theo dặn dò của ông lão, đấy cáng xe y tế đi về một hướng khác trong bệnh viện.
Trong phòng khử trùng tầng năm bệnh viện, Lâm Tuấn sắc mặt nghiêm túc thành thục thay một chiếc áo blouse đã được khử trùng, rửa tay bằng nước khử trùng, sau khi thực hiện một loạt các công tác khử trùng, bước ra khỏi phòng khử trùng chuyên biệt trước phẫu thuật, rồi mới đi vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, có mấy vị bác sĩ đã chuẩn bị xong từ nãy, mấy vị bác sĩ này chính là mấy trợ lý trong ca mổ lần này của Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn và mấy vị bác sĩ này đã chuẩn bị cho ca phẫu thuật của ông cụ Ngô rất lâu rồi, công thêm kinh nghiệm phẫu thuật phong phú của bọn họ, vì vậy, tuy lần phẫu thuật này có hơi đột ngột, nhưng sắc mặt của mấy bác sĩ ở đây không hề hoảng hốt chút nào, tất cả mọi người đều vô cùng bình tĩnh và sáng suốt.
Ngoài Lâm Tuấn, tất cả những người có mặt ở đây đều là bác sĩ già có kinh nghiệm phong phú, đã trải qua bao nhiêu tình huống khẩn cấp, đột ngột như ngày hôm nay, nên tất nhiên sẽ không căng thẳng.
Còn Lâm Tuấn…
Anh chàng này ngay cả chuyện mình trọng sinh còn có thể bình tĩnh chấp nhận, tất nhiên sẽ không vì tình huống lúc này mà cảm thấy căng thẳng.
Hơn nữa, theo quan điểm của Lâm Tuấn, ca phẫu thuật này chỉ cần chú ý một số chi tiết, còn lại độ khó cũng không quá cao, hơn nữa bọn họ đã chuẩn bị rất kĩ càng, gần như không có sơ hở, nên không cần lo lắng.
“Bác sĩ Hàn, cậu đến rồi”.
Thấy Lâm Tuấn bước vào phòng phẫu thuật, những người bác sĩ khác đều lần lượt chủ động chào hỏi Lâm Tuấn, còn Lâm Tuấn cũng rất lịch sự đáp lại.