Vậy nên lúc Tịch Ngự Hà vừa bị Lâm Tuấn phế thì đương nhiên hắn sẽ đến đây để khám, nhưng đáng tiếc Vương Thiên Lâm lại không hề biết Lâm Tuấn đã dùng cách gì để phế Tịch Ngự Hà, cho nên đương nhiên cũng không thế nào có cách chữa cho anh ta.
Nhưng khi Vương Thiên Lâm đang kiểm tra sức khỏe cho Tịch Ngự Hà thì nghe thấy cái tên Hàn Chí Khiêm phát ra từ đâu đó, cuối cùng hắn cũng rõ được người khiến cho Tịch Ngự Hà trở nên thảm hại như này chính là Hàn Chí Khiêm, tên thiếu gia rác rưởi số một ở Yến Kinh, cái tên này đã làm cho Vương Thiên Lâm có chút ấn tượng.
Giờ đây Vương Thiên Lâm đã tình cờ phát hiện ra mình không chỉ có đủ cơ hội để chế nhạo Lâm Tuấn, mà còn có thể phá hủy được mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Đường và Tiêu Phương, sau đó nguồn cung cấp nguyên liệu cho Tịch đoàn nhà họ Đường sẽ gặp vấn đề, vậy thì Vương Thiên Lâm đương nhiên sẽ vui đến mức như mở cờ trong bụng.
Nếu nói cho nhà họ Tịch biết chuyện này, e rằng mình sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng đấy nhỉ?
Thậm chí rất có khả năng hắn sẽ lập tức trở thành “cục cưng” của gia chủ nhà họ Tịch, sau đó bọn họ còn có thể dùng chút quyền lực để chuyển hắn ra khỏi cái bệnh viện nhỏ bé này, giúp cho hắn đứng được trên đỉnh vinh quang.
Vương Thiên Lâm biết nhà họ Tịch luôn muốn ra tay với tập đoàn sản xuất dược phẩm của nhà họ Đường, nhưng nhà họ Đường vẫn đang phát triển rất ổn định, ngoại trừ việc thuốc giảm cân vừa rồi ra thì bọn họ chưa từng có bất kỳ sai sót nào khác, cho nên nhà họ Tịch mới không thể có cách nào trấn áp được nhà họ Đường trong ngành dược phẩm để lấy đi miếng mồi ngon đó.
Bây giờ nếu nguyên liệu sản xuất dược phẩm của nhà họ Đường bị gián đoạn, đương nhiên đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời cho nhà họ Tịch, bọn họ sẽ tranh thủ lúc đó để chen chân vào ngành sản xuất dược phẩm rồi lấy đi một miếng bánh ngon.
Mà cơ hội lần này chính là do Vương Thiên Lâm tạo ra!
Hắn ta sẽ có công lớn như thế nào đây?
Vương Thiên Lâm không rõ, nhưng hắn biết rằng nếu nhà họ Tịch biết chuyện này thì lợi ích của hắn chắc chắn sẽ không hề ít, nghĩ đến đây thôi Vương Thiên Lâm đã suýt chút nữa bật cười vì vui sướng.
Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt khó coi của bố Đường, niềm vui của hắn lại càng nhân lên gấp bội.
Nhưng……
Tên thiếu gia rác rưởi đó dường như không hề cảm thấy có chút nào không vui vì chuyện này, hắn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lại còn nheo mắt nhìn mình…
Bị Lâm Tuấn nhìn chằm chằm như vậy, Vương Thiên Lâm đột nhiên cảm thấy có chút dựng tóc gáy.
Sau đó Lâm Tuấn đột nhiên lên tiếng.
“Bảo sao, hóa ra là tay sai của nhà họ Tịch à, vừa hay tôi cũng đang có việc để tìm Tịch Ngự Hà và Tịch Ngự Sơn đây, lần này coi như tôi nhờ anh giúp chuyển lời, nói rằng tôi sẽ đích thân đến nhà họ Tịch để thăm hai người bọn họ rồi tính luôn nợ cũ với nhau…”
“Cậu, cậu là cái thá gì? Sao tôi lại phải chuyển lời cho cậu?”, bỏ qua nỗi sợ trong lòng, Vương Thiên Lâm giả vờ mạnh mẽ nói: “Còn đòi đích thân đến nhà họ Tịch sao, tính số Tịch Ngự Sơn và Tịch Ngự Hà … chỉ dựa vào một tên rác rưởi như cậu sao? Hừm, tôi nghĩ cậu thậm chí còn không thể ra khỏi cánh cửa bệnh viện ngày hôm nay được đâu!”
“Vừa rồi tôi đã thông báo cho viện trưởng và trưởng khoa, nói rằng ở đây có người đang lừa gạt bệnh nhân, giả vờ có y thuật cao rồi lừa tiền bệnh nhân và gia đình bọn họ bằng cách nói rằng mình có thể chữa khỏi bệnh, bây giờ bọn họ đang dẫn theo bảo vệ tới đây, tốt hơn hết cậu nên cầu xin ông Đường giúp đi, để ông ấy ra mặt, nếu không thì…”