Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Phương tuyệt vọng ngồi ở bờ bên này, vừa cầu khẩn ông trời có thể nhân từ, vừa nước mắt lưng tròng ngắm nhìn thế giới bên kia.


Phía bên kia chính là con gái của ông ấy.


Vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, Tiêu Phương gần năm mươi mới có con gái, ông cưng chiều con gái vô cùng, tuy nhiên ai ngờ ngay khi con gái sinh ra, điều bất hạnh đã đổ ập xuống con gái ông.


Uống thuốc nhập viện với Tiêu Vân Phi mà nói đã là chuyện cơm bữa, nó trở thành một phần trong cuộc sống của cô ấy.


Cũng vì vậy Tiêu Phương mới mở tiệm thuốc bắc, vừa để tìm hiểu về các loại thuốc có thể điều dưỡng cơ thể con gái, vừa hy vọng gặp được thần y nào đó có thể chữa khỏi bệnh cho con gái mình.


Tuy nhiên…


Không đợi được thần y, con gái ông đã vào phòng chăm sóc tích cực rồi.


“Chắc không sao đâu…”


Người vợ ở bên ông mấy chục năm Triệu Diễm Mai ngồi bên an ủi, uy nhiên Tiêu Phương hiểu rõ lần này con ông thực sự khó có thể bình an ra khỏi phòng chăm sóc tích cực, thời gian còn lại của con gái ông không còn nhiều nữa.


“Ông Tiêu… Tiểu Vân… con bé…”


Giọng nói quen thuộc vang lên, Tiêu Phương ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra người bạn thân Đường Đức đến.


Tiêu Phương cười gượng khổ sở nói: “Vẫn là bệnh cũ, có điều lần này khá nghiêm trọng…”


Bố Đường cũng không biết phòng chăm sóc tích cực nghĩa là gì, nhưng Lâm Tuấn là bác sĩ nên không có ngu, trong lòng anh hiểu rõ người phải vào phòng chăm sóc tích cực thì bệnh tình nghiêm trọng cỡ nào.


Tuy nhiên Tiêu Phương vẫn cười nói ra câu đó khiến Lâm Tuấn cảm thấy đau nhói, trong lòng thầm cảm thấy đau lòng thay cho họ.


Có lúc, phòng bệnh lại chứng kiến được tình yêu vô bờ bên của cha mẹ dành cho con cái nhiều hơn ở nhà.


Nghe thấy Tiêu Phương nói khá nghiêm trọng, sự lo lắng trên mặt bố Đường giảm hơn ít, sau đó ông an ủi Tiêu Phương: “Không cần lo đâu ông Đường, Tiểu Vân không sao đâu…”


Vợ Tiêu Phương Triệu Diễn Mai ngồi bên đột nhiên nói, sắc mặt lo lắng nhìn bố Đường: “Ông Đường, ông mau khuyên ông Tiêu giúp tôi đi, bảo ông ấy về nhà nghỉ ngơi một chút, sau khi Tiểu Vân nằm viện, ông ấy ngồi đây ba ngày ba đêm rồi, cơm không ăn nước không uống, tiếp tục như vậy, tôi nghĩ chắc ông ấy sớm muốn gì cũng nhập viện, đến lúc đó… một mình tôi biết làm thế nào…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK