Vẻ mặt Tịch Ngự Hà cũng thay đổi, anh ta im lặng một lúc.
“Hai!”
Tịch Ngự Hà không dám do dự thêm, anh ta quay đầu lại hét với đám người khiêng giường bệnh của anh ta.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau khiêng bổn thiếu gia ra ngoài! Các người mà chọc giận bác sĩ Hàn thì cứ liệu hồn!”
Mấy tên vệ sĩ vội vàng khiêng Tịch Ngự Hà ra ngoài phòng khám của Lâm Tuấn, ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ lệnh của Lâm Tuấn.
Thấy cảnh tượng này Bàng Thiên trợn tròn mắt lên nhìn, trong lòng khẽ thở dài.
“Con mẹ nó, ông chủ quả là đỉnh cao! Đến thiếu gia của nhà họ Tịch một trong tứ đại gia tộc cũng không nể mặt, quá giỏi, thật sự quá giỏi!”
“Thiếu gia Hàn, tôi có thể vào được chưa?”
Bị bỏ quên ở ngoài một lúc lâu, Tịch Ngự Hà cuối cùng cũng không chịu được hỏi.
Lâm Tuấn liếc nhìn Tịch Ngự Hà một cái rồi nói: “Dạy dỗ người của anh xong rồi thì được vào”.
“Khiêng bổn thiếu gia vào!”
Tịch Ngự Hà cắn răng nói.
Đám vệ sĩ vội vàng khiêng giường bệnh của Tịch Ngự Hà vào phòng khám, Lâm Tuấn lập tức lên tiếng.
“Cút ra ngoài”.
Mấy tên vệ sĩ khựng bước chân lại.
Tịch Ngự Hà tức đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thiếu gia Hàn, anh có ý gì?”
Lâm Tuấn khẽ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Tịch Ngự Hà sau đó chỉ vào tên vệ sĩ ngang ngược hống hách lúc đầu nói: “Bảo hắn cút ra ngoài, không được bước chân vào phòng khám của tôi nửa bước, nếu không anh tự hiểu kết quả đi”.
“Con mẹ nhà mày”.
Thấy Lâm Tuấn nói vậy, tên vệ sĩ dường như bùng nổ cơn giận dữ, mở miệng nói.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói phẫn nộ gầm lên chen ngang.
“Xin lỗi bác sĩ Hàn đi! Rồi nhanh chóng cút khỏi đây cho bổn thiếu gia!”
Tịch Ngự Hà nổi giận nói không chớp mắt.
Bây giờ anh ta đã hiểu ra thế nào là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu là thế nào rồi, nếu không phải tên vệ sĩ tỏ thái độ hống hách trong phòng khám thì làm gì có nhiều chuyện rắc rối như vậy chứ.
Tên vệ sĩ kia nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Tịch Ngự Hà thì định lên tiếng nói điều gì đó.
Nhưng Tịch Ngự Hà không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
“Mau xin lỗi bác sĩ Hàn nhanh! Sau đó cút khỏi đây! Nếu không tao sẽ cho người đánh mày tàn phế đấy!”
“Tôi xin lỗi! Thiếu gia Hàn!”
Tên vệ sĩ kia hậm hực cúi đầu xin lỗi Lâm Tuấn sau đó quay người rời khỏi phòng khám.
Bàng Thiên thấy cảnh này lại một lần nữa đứng như trời trồng.
“Con mẹ nó, ông chủ thật sự quá bá đạo, đến thiếu gia nhà họ Tịch còn phải răm rắp nghe lời…”
Sau khi tên vệ sĩ bước ra khỏi phòng khám của Lâm Tuấn, Tịch Ngự Hà mới thớ phào một hơi rồi quay đầu lại nói với Lâm Tuấn.
“Thiếu gia Hàn, tôi thấy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi đấy!”
Lâm Tuấn cuối cùng cũng bỏ số dược liệu trong tay xuống, khẽ phủi tay rồi bước ra chỗ Tịch Ngự Hà.
Lâm Tuấn cầm tay Tịch Ngự Hà bắt mạch cho anh ta rồi vẫy tay dặn dò.
“Thiên Nhi, đi pha trà”.
“Mấy người đế thiếu gia Tịch ở đây là được rồi”.
Lúc này, ở nhà họ Tịch.
Tịch Ngự Sơn nghe thuộc hạ báo cáo xong liền kinh ngạc mất một lúc lâu.
“Cái gì? Cậu nói thằng phế vật Tịch Ngự Hà đến tìm Hàn Chí Khiêm sao?”
“Nó điên rồi sao? Đi tìm người đánh nó tàn phế để chữa bệnh cho nó? Sao thằng em ngu xuẩn của tôi lại hồ đồ đến vậy chứ, đúng mà mất mặt nhà họ Tịch quá mà!”
“Chuẩn bị xe! Tôi muốn đến xem Hàn Chí Khiêm rốt cuộc bán thuốc gì mà lừa được thằng em ngu xuẩn của tôi đến cái phòng khám rách nát đó!”