Về phần Cao Tường, mặc dù ông ấy vẫn ra tay giải quyết giúp Lâm Tuấn vì nể mặt ông cụ Ngô, nhưng không thế có chuyện hỏi ý kiến Lâm Tuấn như bây giờ.
Y thuật của Lâm Tuấn đã được Hà Nhất Danh công nhận, vì thế ông ấy mới tôn trọng Lâm Tuấn như vậy.
Xử lý thế nào?
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Nhất Danh, Lâm Tuấn mỉm cười nhìn sang Cao Tường, im lặng giây lát.
Lúc này, Cao Tường đã nhận ra rằng số phận của mình đang nằm trên tay con rể nhà họ Đường – người mà hắn ta khinh thường và nóng lòng muốn trá thù.
Do đó…
Cao Tường không dám chần chừ thêm nữa, nhanh chóng cầu xin Lâm Tuấn tha thứ.
“Anh, anh Hàn, em biết sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho em, em không dám nữa đâu!”
Tất nhiên, Cao Tường không phải sợ Lâm Tuấn, người hẳn ta sợ là A Tráng giỏi võ và Hà Nhất Danh có khí thế không tầm thường, lúc này hắn ta cầu xin Lâm Tuấn hoàn toàn là do bị rơi vào tình thế ép buộc, chứ trong lòng không hề phục Lâm Tuấn, thậm chí còn nghĩ,
đợi chuyện này qua đi, nhân lúc người đàn ông trung niên bên cạnh không có ở đây, hắn ta chắc chắn sẽ lại đem người đến đánh Lâm Tuấn.
Đánh tên đàn ông vô dụng ăn bám nhà họ Đường này thành kẻ tàn phế! Phá nát phòng khám này của anh!
Trong mắt Cao Tường, hai lần liên tiếp hắn ta bị sỉ nhục là do Lâm Tuấn, trong lòng hẳn ta càng căm hận Lâm Tuấn hơn.
Cao Tường dù sao cũng vẫn chỉ là đứa trẻ, cho dù đã cố kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn không thể chôn chặt suy nghĩ của mình sau trong lòng và không thế hiện ra mặt.
Là một bác sĩ, Lâm Tuấn có khả năng quan sát tỉ mỉ, anh dễ dàng nắm bắt được sự thù hằn và oán hận mà Cao Tường cố giấu sau trong lòng, nhưng vẫn
vô tình để lộ ra trong ánh mắt lúc này, anh lập tức hiểu được lúc này Cao Tường – người đang cầu xin mình tha thứ đang nghĩ gì.
Do đó…
Nở nụ cười lạnh lùng, Lâm Tuấn đứng dậy sải chân từ từ bước đến trước mặt Cao Tường, nheo mắt dí sát vào mặt hắn ta nhìn chằm chằm hội lúc.
Đến khi Cao Tường bị Lâm Tuần nhìn đến nỗi nổi da gà, anh mới đột nhiên mở lời.
“Tha cho cậu? Để cậu lần sau lại đem người đến đập phá phòng khám của tôi à?”
Bị Lâm Tuấn tiết lộ suy nghĩ trong lòng, Cao Tường bỗng chốc hoảng hốt, vội vàng xua tay phủ nhận: “Không dám không dám, em thề, từ nay về sau, không
dám động đến anh Hàn, còn cả Đường Tịnh Liên, em không dám có bất kỳ ý đồ gì đến cô ấy nữa, cầu xin anh Hàn hãy giơ tay đánh khẽ, tha cho em một lần!”
Tên Cao Tường này rất biết xem xét thời thế, hắn ta vô cùng rõ ràng tình cảnh của mình hiện tại, động tác cầu xin có thể nói là vô cùng điêu luyện.
Nếu không phải Lâm Tuấn tinh ý nhận ra sự thù hằn và oán hận trong đôi mắt hắn ta, anh đã thực sự có ý định tha cho hắn.
Đáng tiếc…
“Tôi không tin”.
Lâm Tuấn cười lạnh lùng.