Mục lục
Cao thủ hồi sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc gọi được kết nối, một giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia.
Lâm Tuấn khó hiểu cau mày nói: “Chào cô, tôi tìm anh Tịch Ngự Hà”.
Đầu dây bên kia có tiếng nói nhỏ vang lên.
“Ngự Hà, có người tìm anh này, là bạn của anh à?”
Lúc này Lâm Tuấn mới nhận ra có người nghe máy hộ Tịch Ngự Hà, cũng phải thôi, với tình trạng hiện giờ của anh ta chắc không thể nào tự nghe máy được, vừa nghĩ đến điều này Lâm Tuấn liền nhếch miệng cười nhạt.
“Anh là…”
Giọng nói khó hiểu của Tịch Ngự Hà vang lên, rõ ràng anh ta không biết người gọi cho anh ta là một kẻ tàn ác như thế nào.
“Khụ khụ…”
Lâm Tuấn hắng giọng rồi nói: “Tịch thiếu gia, lâu rồi không gặp, dạo này anh khỏe không?”
“Anh là…”
Tịch Ngự Hà sững sờ khi nghe thấy giọng nói của Lâm Tuấn.
Im lặng tầm hai phút, tiếng gào thét vang lên từ đầu dây bên kia.
“Hàn Chí Khiêm! Là mày! Tên khốn nạn! Tao phải giết mày a a a!”
Nhờ Lâm Tuấn mà Tịch Ngự Hà bị tàn phế tứ chi phải nằm bệnh viện hơn một tháng trời, trong suốt khoảng thời gian này anh ta không thể ngồi dậy được, ăn uống đái ỉa đều phải có người chăm sóc, chịu cuộc sống thê thảm như này khiến Tịch Ngự Hà vô cùng hận Lâm Tuan!
Vì thế Tịch Ngự Hà lập tức trở nên điên cuồng khi nghe thấy giọng của Lâm Tuấn.
Thấy vậy Lâm Tuấn chỉ cười nhẹ rồi nói một câu khiến Tịch Ngự Hà bĩnh tĩnh lại.


“Muốn chữa khỏi bệnh không? Đến phòng khám tìm tôi…”
Lâm Tuấn vừa dứt lời, tiếng gào thét của Tịch Ngự Hà ở đầu dây bên kia lập tức biến mất, trở nên yên tĩnh.
Tịch Ngự Hà im lặng một hồi lâu rồi mới ngờ vực hỏi.
“Anh sẽ chữa khỏi cho tôi?”
Lâm Tuấn không trả lời sự ngờ vực của Tịch Ngự Hà mà lắc đầu khẽ cười rồi tắt máy.
Thông qua câu nói vừa nãy, Lâm Tuấn tin chắc rằng Tịch Ngự Hà sẽ đến tìm anh.
Tút tút…
Nghe thấy tín hiệu báo máy bận, Tịch Ngự Hà nằm trên giường bệnh thẫn thờ một lúc lâu, sau đó anh ta định thần lại vội vàng sai người.
“Mau chuẩn bị xe cho bổn thiếu gia! Người đâu! Khiêng ta đến phòng khám của tên khốn nạn Hàn Chí Khiêm đi!”
Sau khi tắt điện thoại, Lâm Tuấn không ngồi chơi đợi Tịch Ngự Hà đến mà gọi đến một số khác.
Sau một vài tiếng bíp, cuộc gọi được kết nối.
“Tiểu Khiêm à, sao lại gọi điện cho chú thế? Có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”
Giọng nói của Dương Thiên Hạo vang lên từ đầu dây bên kia, nghe có vẻ khá bất ngờ khi Lâm Tuấn gọi đến.
Điều này khiến Lâm Tuấn cười nhếch mép, Dương Thiên Hạo là chủ tịch thành phố Yến Kinh đương nhiên ông ấy biết hai ngày trước Cố Nam dẫn người đến phòng khám của anh gây rối rồi bị anh làm cho tàn phế, hơn nữa nếu như Lâm Tuấn đoán không lầm thì ông ấy sẽ biết chắc rằng trong hai ngày này anh sẽ gọi điện cho mình.
Nguyên nhân chỉ có một đó là do thế lực đứng sau Cố Nam là nhà họ Cố ở Đế Đô.
Dương Thiên Hạo biết rõ cho dù Lâm Tuấn có mạnh đến đâu thì vẫn không đấu lại được nhà họ Cố.
Vậy mà lúc này ông lại làm ra vẻ bất ngờ khó hiểu, chẳng qua là ông ấy muốn bảo vệ bản thân trước hành động tiếp theo của nhà họ Cố chống lại Lâm Tuấn mà thôi.
Lâm Tuấn cũng không vạch trần điều này, anh chỉ cười rồi đáp lại: “Chú Dương à, cháu thực sự có chuyện muốn nhờ chú”.
Dương Thiên Hạo ở đầu dây bên kia thấy vô cùng thấp thỏm, sợ rằng Lâm Tuấn muốn nhờ ông việc liên quan đến ân oán với nhà họ Cố ở Đế Đô.
Dương Thiên Hạo tò mò hỏi: “Chuyện gì thế? Cháu nói xem nào…”
Điều khiến Dương Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm đó là Lâm Tuấn không nhờ ông việc gì liên quan đến ân oán với nhà họ Cố ở Đế Đô mà là…
“Chú Dương, chú có quen ai thân phận cao quý nhưng mắc bệnh nan y hay bệnh lạ không? Nếu có thì hãy giới thiệu cho cháu ạ…”
Cách làm của Lâm Tuấn rất đơn giản, đó là gây áp lực cho nhà họ Cố thông qua thứ mà anh giỏi.
Thứ mà anh giỏi đương nhiên là y thuật.
Nếu muốn dựa vào y thuật để gây áp lực cho nhà họ Cố, đương nhiên phải xem bệnh cho những ông lớn có địa vị quyền lực ở Đế Đô hoặc ở những thành phố khác, đặc biệt là những căn bệnh lạ khó chữa thì càng tốt.
Chỉ cần Lâm Tuấn chữa khỏi bệnh cho những người đó thì họ sẽ nợ anh ân tình, đến lúc đó không đến mức giúp anh chống lại nhà họ Cố nhưng rất có khả năng sẽ cho anh một số lợi ích nhất định.
Nếu như trong số đó có nhân vật có thể trấn áp nhà họ cố, nể tình anh chữa bệnh cho một thành viên chủ chốt nào đó trong gia tộc mà ra tay giúp anh lật đổ nhà họ Cố, khiến bọn họ không dám làm gì anh, vậy thì càng tốt, nhưng đáng tiếc là…
Dương Thiên Hạo ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu.
Mặc dù Lâm Tuấn không nói rõ nhưng Dương Thiên Hạo là một người thông minh, đương nhiên ông biết hiểu ý của anh, những nhân vật có thân phận cao quý mà anh nói chính là những
người có thể giúp anh đối phó với nhà họ Co ở Đế Đô.
“Không có… nếu như là người thân phận cao quý, đến nhà họ Cố cũng phải kiêng nể thì cháu có thể tìm ông cụ Ngô, chỉ cần ông ấy chịu nói giúp thì chú nghĩ cho dù nhà họ Cố ở Đế Đô có thù sâu oán nặng với cháu thì cũng không dám làm gì…”
“Ông cụ Ngô…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK