Khi Phó Mặc Thanh nghe thấy hai chữ “Chó sói” này, bỗng nhiên đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô bé trợn tròn lên, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía rừng cây âm u tăm tối kia thăm dò: “Nơi này thật sự có chó sói hả?”
Dường như giọng nói ấy vừa cộc lốc, còn mang theo vài phần ngốc nghếch nữa.
Trong lúc nhất thời, sự tức giận của Lâm Bạc Thâm lập tức tiêu tan thành mây khói.
Cô bé vội vàng trèo lên trên lưng của Lâm Bạc Thâm, hai cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ anh, đôi mắt tròn xoe đen nháy như viên ngọc thạch sáng lung linh, cô bé nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, không ngừng thúc giục Lâm Bạc Thâm.
“Nhanh một chút đi, Lâm Bạc Thâm”
Khi nghe thấy chó sói, ngay cả một chút nóng nảy cô bé cũng không phát ra nữa rồi!
Sớm biết như vậy, anh nên hù dọa cô bé sớm hơn một chút mới phải.
“Mạng nhỏ quan trọng hơn. Lâm Bạc Thâm, chó sói ở nơi này chắc.
chắn sẽ vô cùng hung dữ tàn bạo đó, anh mau đi nhanh lên.”
ậy anh bay nhé, có được không?”
Phó Mặc Tranh phồng cái miệng nhỏ lên: Lâm Bạc Thâm đang cõng cô bé trên lưng, làm sao tìm được đường quay về khi ở trong khu rừng lớn thế này đây.
Phó Mặc Tranh khóc nhiều đến nỗi khiến cho khuôn mặt của cô bé trở nên bận thỉu như chú hề vậy, giờ phút này, cô bé mở to đôi mắt ra, ghé vào bên tai Lâm Bạc Thâm nói: “Anh có còn nhớ đường ra ngoài không thế?”
Bây giờ đã là buổi tối rồi, tuy rằng Lâm Bạc Thâm cảm giác được phương hướng rất nhanh, nhưng cũng không tìm được lối đi chính xác.
“Không quá chắc chắn”
Ánh mắt của Phó Mặc Tranh tìm kiếm một vòng, bàn tay nhỏ của cô bé vỗ vỗ vai Lâm Bạc Thâm, chỉ tay vào con đường nhỏ phía bên trái, nói: “Em nhớ rõ là em đã đi tới đây từ con đường này”
Lâm Bạc Thâm cõng cô bé trên lưng, đi tới con đường nhỏ phía bên phải.
Cũng đã đi được hơn mười phút rồi, vậy mà không tìm được lối ra.
Phó Mặc Tranh lẩm bẩm: “
đường kia mà”
Lâm Bạc Thâm im lặng, xoay người trở về chỗ cũ, anh không hề tức giận với cô bé.
Ngược lại Phó Mặc Tranh còn thể hiện sự tức giận của mình trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy: “Vừa nãy tại sao anh lại không phân tích một chút rồi nghe lời em chứ?”
… Em nhớ rất rõ là mình đã đi từ con Con gái đều là những người không nói đạo lý hay sao?
Anh cõng Phó Mặc Tranh trên lưng, bị lạc ở trong khu rừng rậm rạp này, đại khái hai người cũng đã đi được nửa tiếng đồng hồ rồi.
Ánh trăng mỏng manh rọi xuống gương mặt của Lâm Bạc Thâm, cô bé nhìn thấy lấm tấm những giọt mồ hôi ánh bạc trượt dài trên khuôn mặt của anh.
Trái tim cô bé dao động, đau đớn đến khủng khiếp.
“Có phải là em rất nặng không? Anh cứ thả em xuống đi, em có thể tự đi tìm đường ra ngoài được mà?”
Lông mày Lâm Bạc Thâm hơi hơi nhếch lên, giọng nói vẫn thong thả bình tĩnh như cũ: “Để một cô bé như em lạc vào nơi này, em không sợ chó sói sao?”
Cô bé cắn cắn môi.
Ánh mắt ngốc nghếch của Phó Mặc Tranh nhìn lên nửa khuôn mặt thanh tú của anh, cô bé cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa mong đợi, nói: “Anh…..Anh và Tăng Lê thật sự không ở cùng nhau, cũng không cùng nhau đi tới nước Mỹ đúng không?”
Lâm Bạc Thâm để cơ thể nhỏ bé trên lưng anh hơi ngã xuống, sau đó cánh tay to lớn kia năm lấy chân của cô bé.
Đối với vấn đề này của cô bé, anh chỉ thản nhiên “Ừm” một tiếng.