Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 630:





Đến chạng vạng tối, rốt cuộc Giang Thanh Việt đã không ăn gì trong suốt một ngày.





Nguyệt Như Ca và Thomson phải đến gặp Băng Nhẫn vào buổi tối.








Hiện tại đã đến giờ ăn tối, Nguyệt Như Ca không nhịn được mà đi tới phòng bệnh gọi Giang Thanh Việt đi ra ăn chút gì đó.





Nguyệt Như Ca gõ nhẹ lên cửa và nói: “A Việt, anh không thể cứ tiếp tục như vậy được! Chuyện anh phải trông nom Lục Hỉ Bảo tôi không có ý kiến nhưng mà hiện giờ Lục Hỉ Bảo còn đang truyền dịch dinh dưỡng rồi, còn anh, nếu như anh còn không chịu ăn cơm, cộng thêm cả vết thương do đạn bắn ở trên người anh nữa, anh sẽ sớm ngã gục xuống thôi. Nếu như anh muốn báo thù cho Lục Hỉ Bảo, muốn cho khi Lục Hỉ Bảo tỉnh lại có thể nhìn thấy được anh đang khỏe mạnh, bình yên vô sự thì anh hiện tại tốt nhất là nên đi ra ngoài và ăn cơm cùng với chúng tôi”





Sự cố chấp của Giang Thanh Việt, Nguyệt Như Ca vô cùng rõ ràng, cô ta vốn tưởng rằng Giang Thanh Việt sẽ không nghe lời của cô ta nói nhưng mà chưa tới mấy phút, Giang Thanh Việt đã ra khỏi phòng bệnh và chủ động ngồi vào bàn ăn tối.





Nguyệt Như Ca và Thomson nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.






VietWriter



Thomson cười nói: “Anh có thể nghĩ được thông suốt là tốt nhất.





Hiện tại điều quan trọng nhất là ăn nhiều một chút, nạp lại năng lượng, Các ngươi có thể nghĩ đến tốt nhất, hiện tại quan trọng nhất là ăn nhiều hơn, nghỉ ngơi dưỡng sức, nạp lại năng lượng, chúng ta vẫn còn một trận chiến gian khổ cần phải đánh đang chờ ở phía trước”





Nguyệt Như Ca gắp một đũa thức ăn cho Giang Thanh Việt và nói: “Tôi biết, hiện tại anh vẫn cần được ở yên tĩnh một mình, nhưng mà mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ anh nhất định phải phấn chấn trở lại.





Cho dù là Lục Hỉ Bảo hay là nước Z thì cũng đều cần có anh bảo vệ.





Gánh nặng ở trên vai của anh rất lớn, khoảng thời gian này, anh nhất định phải điều chỉnh tâm lý lại cho tốt, đừng để cho chính mình đi vào ngõ cụt”





Mặc dù Giang Thanh Việt không hề lên tiếng, nhưng những lời của Thomson và Nguyệt Như Ca có lẽ cũng đã nghe được vào tai rồi.





Sau bữa ăn, Giang Thanh Việt không lập tức quay trở lại phòng bệnh xem Lục Hỉ Bảo mà ngồi ở trên bậc thềm trước cửa, lau chùi lại khẩu súng của mình.





Nguyệt Như Ca đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ấy và nói: “Có vẻ như anh đã hạ quyết tâm sẽ báo thù cho Lục Hỉ Bảo rồi nhỉ”





Hai con ngươi của Giang Thanh Việt trở nên rét lạnh, gắn từng chữ từng chữ nói: “Không chỉ là vì Hỉ Bảo, mà còn là vì bố mẹ đã chết của tôi: Nch hơi giật mình: “Bố mẹ anh? Chẳng lẽ bố mẹ của anh cũng bị Châu Thắng…





Giang Thanh Việt đưa mắt nhìn Nguyệt Như Ca: “Còn nhớ chuyện của Phó Các chủ mà tôi đã nói với cô hay không? Phó Các chủ năm đó chính là bố của tôi, ông ấy đã bị gán cho cái mác phản bội, sau đó thì bị Châu Thắng truy giết. Châu Thắng cũng không buông tha cho mẹ của tôi, mẹ của tôi đã bị bắn chết dưới cơn mưa đạn bay tán loạn.”





“Thật không ngờ, Châu Thẳng vậy mà lại có thể giấu được chuyện này sâu đến như vậy, những người gia nhập vào Tổ chức ngay từ khi còn nhỏ như chúng tôi cũng đều không biết rõ được nguồn gốc, thực hư trong chuyện này. Châu Thắng thật đúng là một tên biến thái mà, ông ta giết bố mẹ của anh mà sau đó vẫn đem anh về nuôi lớn, bồi dưỡng anh trở thành kẻ thù của chính mình, hiện tại lại tiến hành truy giết anh.





Người này… quá đáng sợ.”





“Tôi nhất định sẽ không để cho tham vọng và dã tâm của Châu Thắng thành công”





Nguyệt Như Ca giơ nắm đấm ra: “Chúng ta không chỉ là đồng đội, mà còn là người nhà. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi và Thomson đều sẽ sát cánh chiến đấu cùng với anh”





Trên khuôn mặt đẹp trai hốc hác của Giang Thanh Việt cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ, ngay sau đó anh ấy cũng nắm tay lại rồi đụng tay với Nguyệt Như Ca.





“Hôm nay, nếu như không có cô và Thomson, tôi và Hỉ Bảo thực sự có khả năng là đã chết rồi. Cảm ơn hai người đã vào sinh ra tử vì tôi”





Nguyệt Như Ca cau mày nói: “Anh đột nhiên nói cảm ơn làm gì? Quá mức khách sáo và xa lạ rồi đấy! Nhớ trước kia lúc anh từng cứu tôi ở con sông trong cổ mộ dưới lòng đất, tôi cũng không có nói cảm ơn với anh đâu”





Buổi tối, Nguyệt Như Ca và Thomson vội vã chạy đến Đông Limbourg.





Khi bọn họ vừa mới bước xuống khỏi xe, một cơn gió lốc lớn đột nhiên quét qua bầu trời của Đông Limbourg, Nguyệt Như Ca và Thomson đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chiếc trực thăng đang lao thẳng từ trên không trung xuống vùng Đông Limbourg này.





Thomson khẽ hừ một tiếng: “Cái tên Băng Nhẫn này, cũng khá đúng giờ đấy”





Sau khi máy bay trực thăng hạ cánh, hai người đàn ông bước ra từ bên trong.





Người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, cả người tràn ngập khí chất lạnh lẽo và mạnh mẽ đang đi đầu tiên kia chính là Băng Nhẫn, cho dù khuôn mặt kia cực kỳ đẹp trai, nhưng trên người của anh ta lại viết đây mấy chữ “Người sống đừng lại gần”, cho nên phụ nữ ở trên thế giới này, sợ là không có mấy người dám lại gần anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK