Lâm Bạc Thâm: đây: Mẹ, không có chuyện gì thì con ra ngoài trước “Đi đi, đi đi, ở cùng bạn gái con ấy”
Phó Mặc Tranh uống xong bát canh gừng nóng thì bụng lại kêu ọc ọc.
Lúc này Tống Lệ đã vào phòng ngủ để nghỉ ngơi rồi.
Phó Mặc Tranh bĩu môi, nhìn Lâm Mặc Thâm: “Em đói quá!”
“Chưa ăn tối à?”
Cô gái nhỏ nhíu chặt lông mày, khẽ phàn nàn: “Em vội lên xe bus tìm anh, dọc đường đi còn chẳng kịp mua đồ ăn vặt, làm gì có thời gian ăn tối: Lâm Bạc Thâm đứng dậy, xoa đầu cô rồi đi về phía bếp: “Để anh đi nấu bữa khuya, có sủi cảo nhân bắp cải và mì, em ăn gì?”
“Sủi cảo!”
Phó Mặc Tranh đi theo, dáng người nhỏ nhắn chui qua cánh tay anh rồi đứng trong lòng anh, cùng anh nấu sủi cảo bên bếp lò.
“Bạn học Phó, em làm như thế này thì anh nấu sủi cảo kiểu gì?”
“Cứ nấu thế đi” Có phải là đang xào rau đâu.
Lâm Bạc Thâm mỉm cười, rồi chiều theo cô, vừa ôm vừa nấu.
Đến khi ăn xong sủi cảo, Phó Mặc Tranh vào nhà tắm để tắm rửa, lúc đi ra cô ôm quần áo bẩn, hỏi Lâm Bạc Thâm: “Mai em mới giặt quần áo được không? Giờ để quần áo bẩn ở đâu thế?’ “Đưa cho anh.”
Lâm Bạc Thâm liền lấy quần áo bẩn trên tay cô đi.
“,” Bên trong còn có cả đồ nhỏ cô vừa thay xong.
Lâm Bạc Thâm ném quần áo của cô vào chậu giặt trên sân thượng rồi quay lại, nói: “Đêm nay em ngủ ở phòng anh”
“Vậy anh ngủ ở đâu?”
Nhà Lâm Bạc Thâm không lớn, chỉ có hai căn phòng, phòng của anh và phòng của Tống Lệ.
“Anh ngủ ở ghế sofa.”
“Vậy anh vào ngủ chung với em đi” Phó Mặc Tranh thật thà nói một câu.
Ánh mắt Lâm Bạc Thâm trở nên thâm thúy hơn, “Em chắc không?”
Bị anh nhìn với ánh mắt như vậy, Phó Mặc Tranh vừa chột dạ vừa xấu hổ.
Nếu chỉ đắp chăn ngủ với nhau thôi thì cũng không sao… Trừ khi anh định làm cái gì đó khác.
Lúc hai người nằm chung giường, Phó Mặc Tranh duỗi tay ra, ôm lấy eo của Lâm Mặc Thâm.
“Em lạnh” Cô nhìn anh với đôi mắt vô tội.
Lâm Bặc Thâm mấp máy môi, nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế bản thân rồi ôm lấy eo cô. Anh ghé môi mình vào bên tai cô, cảnh cáo bằng giọng khàn khàn: “Mặc Bảo, đừng có quyến rũ anh, anh không kiềm chế nổi đâu”
“* Người nào đó lập tức giả vờ như không biết gì hết, lẳng lặng kéo chăn lên che kín đầu mình.
Phó Mặc Tranh không ngủ được, nằm trên giường nắm chặt chăn, thỉnh thoảng ngó đông ngó tây, chốc chốc lại nhìn Lâm Bạc Thâm bên cạnh đang nhắm mắt không biết có ngủ hay chưa, chốc chốc lại nhìn ra sắc đêm ngoài cửa sổ.
Những động tác nhỏ ấy gây tiếng sột soạt.
Lâm Bạc Thâm hơi hơi cau mày, mở to mắt nhìn rồi kéo cô vào lòng, bàn tay to ấn sau đầu cô vào lồng ngực mình.
Cảm của người đàn ông đặt lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Nếu em không ngủ, chúng ta đều không cần ngủ.”
Cô gái nào đó không hiểu gì ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, híp mắt cười nói: “Vậy chúng ta nói chuyện đi.”
Lâm Bạc Thâm: …
“Nói chuyện gì?”