Thứ bảy, Phó Chính Huy đột nhiên đến thăm. “Chú hai, sao chú lại đến đây thế?”
Phó Chính Huy cười nói: “Dạo này cháu xảy ra nhiều chuyện như vậy, thời gian cháu xảy ra chuyện, chú đã gặp bố cháu mấy lần, sau khi cháu bình an quay về, chú vẫn chưa đến gặp cháu, cháu thì sao, cũng không đưa Vi Lan đến nhà chúng ta, vì thế mà, hôm nay chủ liền đặc biệt đến đây để thăm các cháu.
Phó Hàn Tranh lễ phép nói: “Thời gian này cháu vừa quay về, rất nhiều công việc chất đống cần cháu xử lí, cộng thêm cả tiểu Lan mang thai sức khoẻ tương đối yếu, nên vẫn chưa đi hỏi thăm chủ được.”
Ánh mắt của Phó Chính Huy hơi hơi thay đổi, đưa mắt nhìn vào bụng dưới của Mộ Vi Lan, “Vi Lan đang mang thai sao?”
Thời gian này, Mộ Vi Lan trải qua sự dốc lòng chăm sóc của Phó Hàn Tranh, bất luận là cơ thể hay là khí thế đều tốt lên rất nhiều, cả người nhìn trông vẻ rất có tinh thần, mỉm cười nói: “Vâng, chủ hai, nếu chúng cháu có thời gian, chắc chắn sẽ đến thăm chú và thím.
Phó Chính Huy quan tâm hỏi: “Vậy sức khoẻ cháu vẫn ổn chứ?”
“Cháu vẫn ổn lắm chủ hai, Hàn Tranh chăm sóc cho cháu rất tốt.” Nói xong, Mộ Vi Lan còn ngẩng đầu cười ngọt ngào với Phó Hàn Tranh.
Phó Chính Huy thấy tình cảm bọn họ tốt như vậy, nhất thời, cũng vui buồn lẫn lộn…
Ngộ nhỡ… đứa con gái này thực sự là con của ông ấy và Lam Tịnh thì…
Năm đó sau khi Lam Tịnh mang thai, đột nhiên mất tích, khi xuất hiện lại, bà ấy đã trở thành vợ của Mộ Quang Khánh rồi…
Phó Chính Huy càng nghĩ, càng cảm thấy tâm trí rối bời
Phó Hàn Tranh trước giờ vô cùng tinh ý, hỏi: “Chú hai, chủ sao thế?”
“Ồ, không có gì, các cháu đều bình an là tốt rồi, hôm nào, Hàn Tranh cháu đưa Vi Lan đến nhà chú ăn cơm đi.”
“Vâng.”
VietWriter
Sau khi Phó Chính Huy rời đi, Mộ Vi Lan có chút nghi ngờ hỏi: “Hàn Tranh, chú hai trước giờ rất thương anh à?”
“Chú hai luôn đối với anh rất tốt, sao thế?”
Mộ Vi Lan lắc lắc đầu, sau đó mỉm cười, “Không có gì, chỉ là cảm thấy chủ hai hôm nay đột nhiên đến, có chút bất ngờ, có lẽ thực sự là lo lắng cho anh nhỉ.”
“Trưa nay bố bảo chúng ta về nhà ăn com.”
“Được thôi, chúng ta về nhà thăm Đường
Khi Phó Chính Huy rời khỏi biệt thự Tiên
Đậu
Thuỷ Vịnh, về đến nhà, ngồi trong phòng sách, cứ rơi vào trầm tư.
Ông ấy càng nghĩ càng cảm thấy Mộ Vi Lan có khả năng là con của ông ấy và Lam Tịnh năm đó.
Thế là, liền gọi điện thoại cho trợ lý, “Giúp tôi điều tra một chút, nhóm máu của Mộ Quang Khánh và Mộ Vi Lan.”
“Vâng, chủ tịch.
Phó Chính Huy vừa cúp máy, cửa phòng sách liền có người đẩy ra. Người bước vào, là vợ của ông ấy, Triệu
Nhàn. “Anh nghi ngờ Mộ Vi Lan là con của anh và người phụ nữ đó năm ấy sao?”
Triệu Nhàn đứng ở đó, hai mắt hơi đỏ hỏi. Phó Chính Huy chau mày chặt hơn, mím môi, không nói lời nào.
Triệu Nhàn đóng cửa phòng sách lại, bước đến hỏi: “Không phải anh nói năm đó Lam Tịnh đã bỏ đứa bé đi rồi sao? Tại sao… tại sao bây giờ anh vẫn nghi ngờ Mộ Vi Lan là con gái của Lam Tịnh thế? Phó Chính Huy, sao anh có thể xứng đáng với tôi và Gia Gia chứ?”
“Tôi không rõ…
Có lẽ là Lam Tịnh đã lừa ông ấy, bà ấy vốn dĩ không hề bỏ đứa bé ấy đi.
Triệu Nhàn lạnh lùng nhìn ông ấy, “Phó Chính Huy, nếu như Mộ Vi Lan thực sự là con gái của anh và người phụ nữ đó, thì anh định làm thế nào?”
Phó Chính Huy xoa tay, than thở nói: “Tôi không biết chuyện này, tạm thời đừng để Giai Giai biết.”
“Sao tôi có thể cho Giai Giai biết bố của nó từng ngoại tình với một người phụ nữ khác chứ, mà con gái của người phụ nữ này sinh ra, lại còn là vợ của anh họ mà nó yêu quý từ nhỏ nữa chứ! Điều sỉ nhục này, kể cả tôi có đánh gãy hết rằng, cũng sẽ không nói nửa lời! Phó Chính Huy, tôi nói cho anh biết, kể cả Mộ Vi Lan là con gái của anh và người phụ nữ kia, tôi cũng không cho phép anh nhận nó đâu!”
Phó Chính Huy ánh mắt u ám, năm đó ông ấy và Triệu Nhàn, là quan hệ thông gia thương nghiệp, ông ấy không có tình cảm với
Triệu Nhàn, do sự sắp xếp của gia đình và bố, ông ấy không thể không lấy Triệu Nhàn, kết hôn được một năm, cuối cùng ông ấy hạ quyết tâm li hôn với Triệu Nhàn, thậm chí, quyết định từ bỏ tất cả sự nghiệp để cùng tình đầu là Lam Tịnh chạy ra nước ngoài, ông ấy và Lam Tịnh sống tự do ở nước ngoài được hai năm, thì Lam Tịnh mang thai, Phó Chính Huy đưa Lam Tịnh về nhà họ Phó, muốn để bố thừa nhận bọn họ, nhưng không ngờ rằng, năm đó hợp đồng li hôn của ông ấy và Triệu Nhàn, lại bị bố ngăn cản, ông ấy và Triệu Nhàn vốn dĩ chưa li hôn.
Mà sự tôn nghiêm của Lam Tịnh, không cho phép bà ấy trở thành một người thứ ba phá hoại gia đình người khác, Lam Tịnh đang mang thai, liền rời xa quê hương.
Sau khi Lam Tịnh rời đi, Phó Chính Huy gánh mọi áp lực, trở về nhà họ Phó.
Mà Triệu Nhàn, lúc này cũng sinh một người con gái, trách nhiệm, gia đình khiến cho ông ấy và Lam Tịnh từ đó trở thành hai người xa lạ, giống như hai đường thẳng song song từng giao nhau, chỉ là trong một khoảnh khắc, bỗng trở thành người dưng.
Triệu Nhàn ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm ông ấy, hỏi từng câu từng chữ: “Bao nhiều năm nay, có phải anh vẫn không quên được Lam Tịnh không?”
Rất lâu, trả lời lại bà ta, chỉ có sự yên lặng kéo dài.
Mấy chục năm trôi qua, bà ta vì cái nhà này bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là không thắng được cái ánh sáng trắng ở trong lòng ông ấy kia.
Cho đến bây giờ, con gái của người phụ nữ kia, lại xuất hiện trước mặt bà ta, cũng thật sự là nghiệp duyên.
Triệu Nhàn lạnh nhạt nói: “Nếu Mộ Vi Lan thực sự là con gái của anh, vậy cũng có nghĩa là, nó và Hàn Tranh là anh em họ, vậy thì, anh đoán xem, sẽ có bao nhiêu người hận anh. Phó Chính Huy, những thứ năm đó nợ tôi và Giai Giai, sau này có anh trả rồi.”
Nói xong, Triệu Nhàn liền rời khỏi phòng sách.
Vừa ra khỏi phòng sách, liền chạm mặt với Phó Giai, Triệu Nhàn giật nảy mình, “Giai
Giai…? Sao con lại ở đây?”
Giai Giai chắc không phải đã nghe thấy gì rồi đấy chứ? “Mẹ, mẹ với bố con nói gì bên trong thế, con đang tìm mẹ đấy.”
Nhìn dáng vẻ, Giai Giai chắc không nghe thấy gì.
Nếu như Giai Giai biết, Mộ Vi Lan là chị gái cùng cha khác mẹ của cô ấy, e là
Phó Chính Huy ở trong phòng sách, nhận được điện thoại của trợ lý gọi đến. “Chủ tịch, tôi đã điều tra được nhóm máu của Mộ Quang Khánh và Mộ Vi Lan rồi, tuy Mộ Quang Khánh đã qua đời, nhưng may là ở bệnh viện vẫn có dữ liệu của ông ta, nhóm máu của Mộ Quang Khánh là nhóm máu A, nhóm máu của Mộ Vi Lan là nhóm máu AB.”
Trong lòng Phó Chính Huy bỗng cảm thấy hồi hộp.
Nhóm máu của Mộ Quang Khánh là nhóm máu A, nhóm máu của Lam Tịnh cũng là nhóm máu A, hai người cùng là nhóm máu A, thì sao có thể sinh ra đứa con gái mang nhóm máu AB chứ?l
Mà nhóm máu của ông ấy, vừa vặn lại giống với Mộ Vi Lan, là nhóm máu AB Mộ Vi Lan, có thể thực sự là con gái của ông ấy và Lam Tịnh… Năm đó Lam Tịnh thực sự là lừa ông ấy, đứa bé đó bà ấy không hề bỏ đi…
Phó Chính Huy mặt nặng trĩu vùi vào trong lòng bàn tay, ân hận, áy náy, thương xót… mọi tâm trạng ở trong lòng, làm cho tim đau thắt.
Sự đau đớn ở lồng ngực, càng lúc càng dữ đội, Phó Chính Huy chau mày chặt lại, bàn tay to ấn vào lồng ngực, vô cùng khó thở. “Bich…”
Phó Chính Huy ngã từ trên ghế xuống dưới đất, hôn mê bất tỉnh.
Khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đang ăn cơm trưa, thì Phó Chính Viễn nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp máy, Phó Chính Viễn nặng trĩu mặt. “Hàn Tranh, chú hai con đột nhiên ngất xỉu, đã được đưa đến bệnh viện rồi, có thể có chút nghiêm trọng, người vẫn đang cấp cứu, chủ hai con không có con trai, đợt chút nữa con đưa Mộ Vi Lan cùng đến bệnh biện để xem chú thím con như thế nào. “Vâng, bố.”