Khi Từ Khôn bước ra đến cửa, Phó Hàn Tranh gọi anh ta lại.
Anh ta giật mình, còn tưởng Boss đổi chủ ý, muốn về công ty ký hợp đồng.
Ai ngờ, Phó Hàn Tranh lại nói: “Đi điều tra cuộc sống ba năm nay của Mộ Vi Lan, bao gồm cả chuyện tình cảm.”
“…Vâng.”
Điều Phó Hàn Tranh muốn nói thực ra là “đi điều tra đời sống tình cảm riêng tư của cô Mộ trong ba năm qua?”
Từ Khôn đem “nhiệm vụ” rời khỏi phòng bệnh.
Nửa tiếng sau, Từ Khôn gọi điện đến. Phó Hàn Tranh đi ra ngoài phòng bệnh mới trả lời điện thoại.
“Boss, ba năm trước, sau khi cô Mộ chia tay với bạn trai cũ Giản Triết, cô ấy chưa bao giờ chính thức hẹn hò với ai khác. Ồ, tất nhiên, cô ấy đã phát sinh quan hệ với sếp.”
Từ Khôn thầm nghĩ, theo tính cách chiếm hữu của Boss, sợ rằng sẽ không chấp nhận cô Mộ ngủ với người đàn ông khác, cho dù bây giờ Boss không thích cô Mộ lắm, nhưng cô Mộ là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu, hơn nữa lại còn từng ngủ chung. Sợ rằng Boss đã sớm coi cô Mộ là người phụ nữ của mình rồi…
“Cô ấy có quan hệ gì với Tử Bác?”
“Sau khi cô Mộ đến Paris, cô ấy đã gặp cậu Diệp. Hai người đều là sinh viên của học viện mỹ thuật Paris. Trong ba năm qua, cậu Diệp đã chăm sóc cho cô Mộ, mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết…hự hự…nhưng chỉ là kiểu quan hệ bạn bè tốt mà thôi.”
Từ Khôn lập tức dừng lại, vội vã nói thêm câu cuối cùng.
Phó Hàn Tranh cúp điện thoại, đôi mắt đen sắc lạnh phản chiếu một sự lạnh lùng.
Giữa nam và nữ, còn có thể là bạn tốt?
Bỗng nhiên, trong lòng anh cảm thấy rất không thoải mái.
Khi Mộ Vi Lan tỉnh lại, hai đôi mắt chăm chú nhìn cô.
Một đôi mắt trầm lặng của anh, và một đôi mắt to tròn ngây thơ của Tiểu Đường Đậu.
Thấy Mộ Vi Lan tỉnh lại, Tiểu Đường Đạo mặc áo bệnh nhân nhảy cẫng lên, vui vẻ vỗ tay: “Mộ Mộ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi!”
Cô bé ôm chầm lấy cổ Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan sững sờ giây lát, rồi đưa tay ôm cô bé vào lòng.
Tiểu Đường Đậu…luôn khiến cô bất giác nhớ đến đứa bé ba năm trước cô sinh ra.
Thậm chí có nhiều lúc cô còn nghĩ, nếu Tiểu Đường Đậu thực sự là con gái của thì tốt biết bao.
Nghe lời, thông minh, hiểu chuyện, đáng yêu, khiến mọi người đều thích.
Nhưng rõ ràng cô không có cái phúc này, cô không phải là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu, nhiều lắm cô cũng chỉ là “mẹ kế” của Tiểu Đường Đậu.
Mộ Vi Lan sờ đầu, nói với người đàn ông đang ngồi bên cạnh: “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi.”
Anh gập tập tài liệu trên tay, đôi mắt khẽ ngước lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Cô cảm ơn tôi vì tối qua đã chăm sóc cô, hay là vì vừa nãy cô ngất xỉu tôi chăm sóc cô?”
Tai Mộ Vi Lan đỏ lên, cô cắn môi: “…Tối, chuyện tối qua, anh, anh không cần phải để tâm. Chúng ta đều là người lớn, tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình…”
Đôi mắt Phó Hàn Tranh tối lại một chút và hỏi lại: “Không cần để tâm?”
Giọng nói trầm thấp của anh khẽ vươn lên, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim cô, khuấy động một tiếng không thể bỏ qua.
“Ý tôi là, tôi sẽ không bắt anh phải có trách nhiệm với tôi…”
Sao, cô định vừa làm “vợ giả” của anh, vừa qua lại với cháu trai của anh?
“Chẳng phải cô cần phải có trách nhiệm với tôi sao?”
“Hả?”
Mộ Vi Lan há miệng, ngây người nhìn anh.
Chuyện này, đều là con gái chịu tổn thất. Anh đã ngủ với người ta rồi, còn giả vờ oan ức?
Hơn nữa, anh ngủ với biết bao nhiêu người phụ nữ, cô không khóc lòi đòi anh chịu trách nhiệm như những người phụ nữ khác đã là tốt lắm rồi, anh còn muốn đòi ngược lại?
Cô siết chặt bàn tay, ấp úng hỏi: “Anh, anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?”
Đền tiền? Đền rất nhiều tiên?
Mộ Vi Lan chỉ có một ý nghĩ này trong đầu, người lạnh lùng độc ác như Phó Hàn Tranh, sợ là sẽ lột da cô và còn uống máu của cô.
Cô lo lắng nhìn anh…
Khuôn mặt của Phó Hàn Tranh vẫn lạnh lùng như thường lệ, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, giọng anh điềm tĩnh:
“Kết hôn với tôi.”
Mộ Vi Lan sững sờ, kinh ngạc nhìn
Cái gì? Kết hôn với anh?
Anh vừa dứt lời, cánh cửa phòng bệnh được mở ra.
Hướng Nam Tây mang một giỏ trái cây đi vào, khẽ mỉm cười: “Hàn Tranh? Vừa nãy tôi đến phòng bệnh của Tiểu Đường Đậu, nhưng không thấy hai người. Tôi tìm mấy phòng liền, y tá nói hai người đang ở ở đây. Không làm phiền hai người chứ?”
Hướng Nam Tây nhìn sang Mộ Vi Lan đang nằm trên giường bệnh: “Vi Lan, cô bị bệnh rồi à?”
Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, liếc nhìn Phó Hàn Tranh rồi mới trả lời: “Ừm, tôi bị sốt.”
“Tôi mang theo trái cây, tôi đi rửa cho hai người ăn.”
Phó Hàn Tranh đột nhiên đứng dậy, ôm lấy Tiểu Đường Đậu và nói: “Không cần đâu, tôi đưa Tiểu Đường Đậu về truyền nước.”
Mộ Vi Lan ngập ngừng gọi anh: “Này, Phó Hàn Tranh…”
Anh quay lại nhìn cô và nói: “Điều tôi nói vừa nãy, cô hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Hướng Nam Tây cầm quả táo, gân xanh nổi lên.
Vừa nãy Hàn Tranh nói, muốn Mộ Vi Lan kết hôn với anh, vậy là có ý gì?
Bây giờ Mộ Vi Lan và anh ấy vẫn chưa thực sự đăng ký kết hôn?!
Tiểu Đường Đậu nằm trên vai của Phó Hàn Tranh, vẫy tay về phía Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, đợi con truyền nước xong sẽ quay lại tìm mẹ nhé!”
Khi Phó Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu rời khỏi phòng, Hướng Nam Tây cầm quả táo, cẩn thận gọt bằng một con dao gọt hoa quả: “Vi Lan, mặc dù cô mới vào nhà họ Phó, nhưng tôi cảm thấy, có chuyện này, tôi phải nói sự thật cho cô biết.”
Mộ Vi Lan nhướn mày: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”
Hướng Nam Tây nhìn cô, khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ mọng quyến rũ: “Mặc dù, bây giờ trên danh nghĩa cô và Hàn Tranh là vợ chồng, nhưng tôi biết, cô và Hàn Tranh chỉ là đang diễn, có phải không?”
“Chị dâu, sao chị lại nói như thế?”
Đích thực cô và Phó Hàn Tranh là vợ chồng giả, nhưng không biết tại sao, khi nghe thấy Hướng Nam Tây nói điều này, cô lại rất không vui.
“Vi Lan, cô biết không? Hàn Dư, cũng chính là anh trai của Hàn Tranh, năm năm trước đã qua đời, cô có biết Hàn Dư đã qua đời như thế nào không?”
Phí Hàn Tranh chưa bao giờ nói chuyện của anh trai Hàn Dư cho cô biết, cô lắc đầu.
Hướng Nam Tây lại nói: “Hàn Dư bị tai nạn xe hơi, mà anh ấy xảy ra tai nạn xe hơi là vì tôi nói với anh ấy, tôi không thể kết hôn với anh ấy nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì, lúc đó, tôi đã mang thai đứa con của Hàn Tranh.”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan run rẩy: “Chị dâu, chị…ý chị là gì?”
Không biết vì sao, trái tim của Mộ Vi Lan bắt đầu hoảng loạn, chỉ thấy Hướng Nam Tây mở miệng nói: “Vi Lan, mặc dù cô đã sinh cho Hàn Tranh một đứa con gái, nhưng tôi cũng sinh cho Hàn Tranh một đứa con trai. Tiểu Hàm, là con trai của tôi với Hàn Tranh. Năm năm nay, tôi và Hàn Tranh vì thấy tội lỗi với Hàn Dư, và dư luận bên ngoài, nên chúng tôi không thể ở bên nhau. Nhưng mà Vi Lan, tôi và Hàn Tranh thực sự yêu nhau.”
Nói xong, Hướng Nam Tây đưa quả táo đã gọt đến trước mặt Mộ Vi Lan, trên mặt vẫn nở một nụ cười hoàn hảo.