So với sự ngượng ngùng của cô, Lâm Bạc Thâm ngược lại khá ung dung, không hề bị bối rối hay xấu hổ.
Chỉ đứng dậy đối mặt với Triệu Hà An đang đứng ở cửa nói: “Sau này vào phải gõ cửa trước”
Triệu Hà An lập tức xù lông: “Tại sao? Tôi vào còn phải gõ cửa trước, không biết còn tưởng não tôi có vấn đề nữa”
“Tại vì tiền trọ căn nhà này do tôi trả”
Hà An: Cái con mẹ nó, vậy mà lại không cách nào phản bác được.
Triệu Hà An bước vào phòng ngủ, nhịn không được trêu đùa: “Muốn vào phải gõ cửa trước, Bạc Thâm, cậu đang nhắc nhở tôi, bất cứ lúc nào cậu với Tranh Tranh cũng sẽ làm gì đó trong phòng này đúng không?”
Phó Mặc Tranh bị trêu đến mức muốn độn thổ, muốn vươn tay ôm mặt.
Lâm Bạc Thâm lại chỉ hời hợt đáp lại một câu: “Cậu tìm bạn gái rồi biết sẽ làm gì thôi.”
Triệu Hà An ói máu: “..”
Nhói lòng.
Phó Mặc Tranh tò mò hỏi: “Đàn anh Triệu, anh cả ngày rủ nữ sinh lớp dưới đi ăn cơm xem phim, sao vẫn chưa có bạn gái vậy?”
Lại thêm một kẻ tương trợ nữa. Hai người họ quả nhiên là một đôi, đến chọc tim mình cũng chọc chuẩn tới vậy.
Đoạn thời gian gần đây, Phó Mặc Tranh học hết các môn trên trường xong thường chạy đến nhà Lâm Bạc Thâm luyện đàn một hai tiếng.
Có lúc Lâm Bạc Thâm ở công tỉ luật, trong nhà chỉ còn một mình cô, luyện đàn cũng sẽ nghiêm túc hơn.
Nếu có Lâm Bạc Thâm ở nhà, thời gian luyện đàn sẽ ngắn lại, nửa thời gian còn lại sẽ được Lâm Bạc Thâm bế vào lòng hôn không ngừng, rốt cuộc ai mới là người chủ động, không ai biết nữa.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn sẽ gạo nấu thành cơm.
Phương diện này Phó Mặc Tranh hoàn toàn là người mới, vừa sợ vừa lạ.
Hỏi Diệp Duy chuyện này, hai mắt Diệp Duy mở to, kinh ngạc hô lên: “Không phải chứ, cậu cùng Lâm đại thần đó lâu như vậy vẫn chưa làm gì đó sao?”
Phó Mặc Tranh vội vàng bịt miệng cô ấy lại, thấp giọng nói: “Cậu có thể nhỏ tiếng chút không hả!”
Trên đường trong trường học toàn là người.
Diệp Duy kéo tay cô ra, hít một hơi sâu, liếc xéo cô: “Là cậu không đồng ý, hay là do Lâm đại thần an phận thủ thường?”
“Anh ấy… Hình như anh ấy không có ý này. Có điều tớ cũng cảm thấy chưa đến lúc!”
Nếu cô thật sự cùng Lâm Bạc Thâm làm đến bước cuối cùng ấy, nếu chuyện này giấu tốt còn được, lỡ mà bị người nhà biết được… Bố nhất định sẽ bẻ đầu cô xuống mất!
“Không phải chứ, Lâm đại thần cấm.dục thế á?”
Phó Mặc Tranh: … Người ta là kiềm chế tốt nhát!
Một người có thể nhiều năm nhiều tháng cực khổ chuẩn sáu giờ sáng sớm dậy học hành công việc, cậu còn hy vọng anh ấy phóng túng ở phương diện nào?
Diệp Duy ôm lấy cổ cô, lắm chuyện nói: “Tớ xem trong sách nói, đàn ông bên ngoài càng lạnh lùng cấm dục, thì phương diện đó càng nóng bỏng lợi hại, Tranh Tranh, hay cậu với Lâm đại thần thử một chút? Kiểm chứng xem sao?”
Ói máu.
“Vì kiểm chứng cái ý nghĩ này của cậu, cậu liền đặt tớ lên đoạn đầu đài? Diệp Duy, cậu đúng là đồ bạn thân giải “Tớ đây là suy nghĩ cho phúc lợi của cậu! Lâm đại thần đẹp giai như vậy mà cậu không ngủ, cậu đúng là phung phí của trời!”
Phó Mặc Tranh: “Đàn anh Thành có lợi hại không?”
“… Phó, Mặc, Tranh! Cậu còn nói tớ! Con nhỏ bậy bạ này!”
Trên đường râm bóng cây trong trường, hai người kéo lấy balo của đối phương, cười nói ầm ï.