“Hàn Chiến, anh nói cái này hình như cũng không khác mấy với ý muốn cầu hôn nhỉ.”
Nguyệt Như Ca phồng phồng miệng, cầm cái thìa trong tay, đảo cháo trong chén và tất nhiên là không vừa lòng.
Ánh mắt Hàn Chiến nhìn lướt qua cái bánh gato ô mai nhỏ ở bên cạnh rồi nói: “Cái bánh gato này tự anh làm, em còn chưa nếm thử hả?”
Nguyệt Như Ca dùng muỗng múc một miếng nhỏ, sau đó nhìn thấy bên trong bánh có chứa một chiếc nhẫn kim cương.
Đỉnh đầu Nguyệt Như Ca như thể có một đàn quạ bay qua.
Cô hơi nhíu mày, nhìn chiếc nhẫn kim cương đã dơ kia, nói: “Hàn Chiến, ai bảo anh cầu hôn như thế?”
Hàn Chiến nhìn dáng vẻ của cô không đúng lắm, có hơi cau mày: “Sao vậy không tốt hả?”
VietWriter
“Không tốt, tất nhiên là không tốt. Đã thời đại nào rồi, còn đem nhẫn kim cương giấu trong bánh gato, chiêu thức như này nát không thể nát hơn”
Hàn Chiến: “…”
Tên lão K kia, đây là quyết định quỷ quái gì vậy!
Quay đầu mình phải đem anh ta đi sung quân cho sa mạc mới được!
Một tháng sau, Hàn Chiến và Nguyệt Như Ca tiến hành hôn lễ trên hòn đảo tại ban Serbian.
Bán đảo Serbian là hòn đảo tư nhân của Hàn Chiến.
Trong hôn lễ, cũng chỉ mới những người bạn thân thiết, xem như cử hành một hôn lễ khiêm tốn rồi.
Nửa năm sau, Hàn Chiến từ chức thủ lĩnh trong tổ chức ngâm, rồi cùng Nguyệt Như Ca xem bốn biển là nhà.
Các nơi trên thế giới đều có dấu chân của họ lưu lại.
Nhìn khắp thế giới cũng chỉ có hai người, lúc về tới đảo nhỏ tư nhân này thì bắt đầu tạo người.
Lại qua thêm nửa năm.
Sáng sớm ngày nào đó, vẫn còn trong giấc mộng đẹp.
Chợt điện thoại của Hàn Chiến rung lên, tất cả đều là mệnh lệnh thúc giục anh trở về đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh của tổ chức ngầm.
Hàn Chiến nhìn thoáng qua cô gái còn ngủ say trong vòng tay, sau khi họ cưới nhau một năm tới nay, cũng không còn tiếp xúc với những giết chóc gió tanh mưa máu kia nữa, cũng không còn tiếp xúc với người bên tổ chức, thói quen ngủ cạn và luôn cảnh giác của cô cũng dần dần từ bỏ, bây giờ trong ngực anh cô có thể ngủ rất say.
Những kiểu người giống như họ, có thể ngủ một giấc ngon thì thật sự rất đáng ngưỡng mộ.
Hàn Chiến nhẹ nhàng rút tay mình ra, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới trên ban công, nhìn mấy con hải âu bay lượn trên trời xanh cách đó không xa, rồi mới nhận điện thoại.
“A lô, có chuyện gì vậy?”
Lão K bên kia vô cùng gấp gáp: “Anh Hàn, sau khi ngài và bà chủ đi khắp núi rừng, bên trong tổ chức nổi lên thế cục sóng gió vô cùng quái lạ, tổng thống mãnh liệt yêu cầu tôi liên lạc với ngài để chủ trì tình huống”
Hàn Chiến cau mày, một tay cầm di động, một tay nắm hờ lan can ban công, nhìn phong cảnh xinh đẹp cách đó không xa, hơi cong cong làn môi mỏng nói: “Nhưng bà xã mà tôi cưới không phải người dân của nước R”
“Nửa năm trước tổng thống lên tiếng, mặc kệ ngài cưới bà xã có thân phận gì thì đều muốn ngài trở về, cũng sẽ không phản đối các người nữa”
Hàn Chiến khinh thường, ném một câu nhẹ như gió: “Hiện tại tôi đã bỏ xuống gánh nặng trên vai, thật sự thấy rất nhẹ nhàng, tôi rất say đắm loại cảm giác này”
Lão K nhìn lên trời: “…
Trong phòng ngủ Nguyệt Như Ca lật người, đưa tay sờ sờ Hàn Chiến bên cạnh nhưng không thấy nên mở mắt tỉnh lại.
Cô nhìn về phía tấm màn màu trắng trong suốt treo bên ngoài, nhìn thoáng qua biển xanh trong thì thấy thời tiết hôm nay đúng là rất tốt.
Rời khỏi giường.
Đi vào trong phòng tắm, rửa mặt.