Mộ Vi Lan ngồi trong lòng Phó Hàn Tranh một lúc lâu, hai mắt buồn ngủ đờ đẫn.
Phó Hàn Tranh ôm cô dậy và đi vào phòng ngủ.
Mộ Vi Lan tỉnh táo lại, cô vô thức ôm cổ anh: “Anh không làm việc nữa à?”
“Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Mộ Vị Lan còn đang suy nghĩ việc đón Tiểu Đường Đậu tới đây, cô ôm cổ anh và lắc lư: “Ngày mai tan làm anh có thể đến trường mẫu giáo đón Tiểu Đường Đậu tới đây được không?”
“Đón con bé tới đây, buổi tối em còn có thể ngủ với anh được không?”
Mộ Vị Lan đỏ mặt, cô đảm nhẹ lên vai anh: “Ai lại đi ghen với con gái của mình chứ
Phó Hàn Tranh không trả lời, Mộ Vi Lan nghĩ rằng Phó Hàn Tranh sẽ không đón Tiểu Đường Đầu tới đây. Tối hôm sau, Phó Hàn Tranh lái xe về nhà.
Mộ Vị Lan vẫn đang ngồi vẽ tranh trên lầu, cô nghe thấy giọng nói trong trẻo véo von ở dưới nhà. “Mộ Một Mộ Một Con đến rồi! Mẹ ở đâu!”
Hai mắt Mộ Vì Lan sáng lên, cô thả màu nước xuống rồi vội vàng chạy xuống lầu, nhìn thấy Tiểu Đường Đậu đang đeo cặp sách giống và ăn mặc giống như một cái bánh bao.
Cô bé hậm hực nói: “Mẹ và bố thật là độc ác, sống ở đây không thèm về gặp con nữa!”
Mộ Vi Lan mìm cười bước tới, vừa nghe cô bé trách móc, vừa cởi cặp sách ra cho cô bé, cô sở má cô bé và hỏi: “Có lạnh không?”
“Không lạnh! Ông nội kêu dì Lan mặc cho con rất nhiều quần áo, con nóng chết rồi!”
Trong nhà bật máy sưởi, Mộ Vi Lan cởi áo khoác lông vũ trên người cô bé xuống, và thay cho cô bé đôi dép đi trong nhà hình con vịt vàng.
Phó Hàn Tranh cũng đi theo sau vào nhà.
VietWriter
Khi Mộ Vị Lan lấy dép cho anh, cô hỏi: “Không phải hôm qua anh nói không đón Tiểu Đường Đậu về đây à, sao hôm nay, lại đổi ý rồi Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô, anh nhìn đây trêu chọc: “Nếu anh không đón con bé và dây, em không vui, chẳng phải sẽ gian dối anh hay sao?”
Tại Mộ Vì Lan nóng bừng: “Em làm gì như thế”.
Nhưng mà, anh đón Tiểu Đường Đậu cũng coi như là tạo bất ngờ cho cô, cô đương nhiên rất vui.
Tiểu Đường Đậu nằm trên ghế sofa, xoa bụng và nói: “Mộ Mộ, con đói rồi! Có gì ăn không?”
Mộ Vị Lan lấy một ít bánh mì nướng cho cô bé: “Bữa tối phải đợi thêm một lát nữa, con ăn chút bánh mì nướng lót dạ trước đi.”
Tiểu Đường Đường ăn miếng bánh mì nướng nhạt nhẽo, ăn được vài miếng cô bé không ăn nữa. Trẻ con thích ăn đồ ngọt, chua và có mùi vị chứ không thích ăn bánh mì nướng.
Cô bé lấy điều khiển TV và tìm phim hoạt hình, Phó Hàn Tranh nhắc nhở cô bé: “Phó Mặc Trành, con đã làm xong bài tập mà cô giáo giao về nhà chưa?”
“Con xem phim hoạt hình một lát rồi sẽ làm sau.”
“Đi làm bài tập trước rồi mới được xem TV.
Tiểu Đường Đậu hậm hực, cô bé bỏ điều khiển xuống, xách cặp sách đến bản và lầm bầm: “Ông nội đều cho phép con xem phim hoạt hình, bỏ lại không cho, thật là ghê gớm. Cô giáo nói, trẻ con phải lớn lên một cách khỏe mạnh, bố không thể lúc nào cũng đồn ép con học được, đốt cháy giai đoạn như vậy con sẽ không lớn được đâu.”
Nghe Tiểu Đường Đậu nói, Mộ Vi Lan không khỏi bật cười: “Đường Đậu còn biết câu thành ngữ đốt cháy giai đoạn à?”.
Trẻ con hiểu biết cũng nhiều đấy chứ.
Tiểu Đường Đậu vênh mặt tự hào: “Tất nhiên rồi, cô giáo nói Đường Đậu là đứa trẻ rất thông minh”
Phó Hàn Tranh theo thói quen lãnh đạm nói: “Dù thông minh đến đâu mà không chăm chỉ cũng chẳng có ích gì. Nếu con không muốn trở thành kẻ vô ích, thì mau chóng đi làm bài tập đi.”
“Huh.”
Tiểu Đường Đậu lầm bầm, do sức ảnh hưởng của
Phó Hàn Tranh, cô bé lấy sách bài tập ra khỏi cặp sách và bắt đầu làm bài tập về nhà.
Phó Hàn Tranh cởi áo khoác, xắn tay áo lên và vào bếp giúp đỡ Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan nói: “Anh quả nghiêm khắc với Đường Đậu rồi. Bây giờ con bé mới học mẫu giáo, bài tập về nhà không quan trọng như vậy”
“Bây giờ không hình thành thói quen tốt, đến lúc học tiểu học sẽ còn đau đầu hơn. Hơn nửa Tiểu Đường Đầu được ông nội nuông chiều quen rồi, nếu anh còn chiếu theo ý con bé, con bé sẽ không sợ ai nữa.
Điều Phó Hàn Tranh nói cũng rất đúng
Nhưng mà cách giáo dục từ nhỏ của Phó Hàn Tranh hoàn toàn trái ngược với Phó Hàn Tranh.
Từ nhỏ Mộ Quang Khánh thường dạy dỗ Mô Vi Lan chỉ cần chăm chỉ học hành là được, đối với con gái, thành tích tốt đương nhiên là tốt rồi, nhưng không tốt cũng không sao, chỉ cần sống hạnh phúc vui vẻ là được.
Nhưng mà ông Phó dạy dỗ Phó Hàn Tranh chắc chắn không nhân từ như vậy, ắt hẳn phải rất nghiêm khắc, đặc biệt khi Phó Hàn Tranh còn là con trai, ông Phó chắc chắn sẽ không nuông chiều Phó Hàn Tranh như với Tiểu Đường Đậu.
Mộ Vi Lan vừa nhặt rau vừa hỏi: “Hàn Tranh, hồi nhỏ anh có bao giờ bị bố đánh vì chuyện học hành không?”
“Trước khi học đại học, anh hiếm khi dành thời gian cho việc học, bị bố đánh rất nhiều lần “Hà?”
Mộ Vị Lan ngạc nhiên nhìn anh: “Em còn tưởng anh là kiểu học sinh có thành tích học tập xuất sắc chứ.”
“Thành tích học của anh đúng là rất tốt, nhưng không phải là học sinh chăm ngoan
Mộ Vị Lan nghe anh nói một cách kiêu ngạo. “Anh muốn nói anh cả ngày không học, nhưng lần nào kiểm tra cũng có thể nằm trong top đầu phải không?”
Anh muốn gián tiếp thể hiện chỉ số IQ cao của mình à? “Gần như vậy?”
Anh điềm tĩnh trả lời.
Mộ Vị Lan bị đả kích mạnh: “Lúc đó vì đề thi đại học, cấp 3 em đều không được ngủ tử tế. Thật khó tưởng tượng những người giỏi như anh học hành như thế nào.”
Phó Hàn Tranh rửa tay, cầm lấy con dao trong tay cô và cắt đồ ăn trên thớt, anh điểm tĩnh chỉnh lại lời nói của cô: “Sai rồi, là học Thần.”
Mộ Vi Lan: “..
Làm gì có ai có thể tự khen ngợi bản thân mình một cách trợ trên như vậy cơ chứ? “Bản thân anh không học, lại còn yêu cầu Tiểu Đường Đậu phải hình thành thói quen học tập tốt, anh đúng thật là quá quắt.” Phó Hàn Tranh nói: “Vấn đề là nếu con bé có thể học được như anh, vừa nhìn đã có thể nhớ rõ, nhưng mà chắc là không thể nào “Tại sao chứ? Em thấy Tiểu Đường Đầu nhà ta rất thông minh”
Thông minh thì có thông minh, nhưng mà chỉ số IQ của trẻ con thường là tổng hợp chỉ số IQ của bố me.”
Phó Hàn Tranh đột nhìn nhìn cô một cái đầy ẩn ý và nói một cách chắc chắn: “Chỉ số IQ của Tiểu Đường Đậu chắc là bị chỉ số IQ của em kéo thấp xuống một chút”
Khóe miệng Mộ Vi Lan co giật.
Tiểu Đường Đậu chạy tới nói: “Mộ Mộ, con khát nước! Con muốn uống nước trái cây!”
“Mẹ làm cho con ngay đây, con đợi một lát.
Tiểu Đường Đậu đứng ở cửa phòng bếp, bĩu môi hỏi: “Bố, vừa nãy có phải bố đang nói con ngốc không?”
“Con không ngốc, chỉ là ngốc hơn bố một chút.
Tiểu Đường Đậu “oh” một tiếng: “Bố, bố làm sao có thể chứng minh rằng con ngốc hơn bố một chút chứ?”
Phó Hàn Tranh nhướn mày, tỏ ra nghiêm túc hỏi Tiểu Đường Đầu: “Con chơi game có thắng bố không? Có phải bài tập con không biết làm bố đều biết làm không? Và những từ con không biết, chẳng phải bố đầu biết đó sao?”
Tiểu Đường Đậu:
Mộ Vi Lan: ”
Người đàn ông này không những tự cao, tự đại mà còn rất vô liêm si “Bố, bố thật là ấu trĩ
Phó Hàn Tranh nghiêm túc nói: “Phó Mặc Trành, con lại đây, con nói ai ấu trĩ hả?”
Tiểu Đường Đậu đứng đó không nhúc nhích, cô bé bĩu môi và nhìn anh chẳm chẳm: “Cô giáo nói người lớn so đo với trẻ con đều rất ấu trĩ
Phó Hàn Tranh: “…”
Tại sao anh có thể sinh ra một cô con gái lắm điều như thế chứ, chắc chắn là do nửa còn lại kia.