“Cô Tiêu, đây là ảnh cô bảo tôi theo dõi Phó Hàn Tranh mà tôi chụp được
Tiêu Á đang bội sơn móng tay màu đỏ, cầm lên một xấp ảnh kia, ánh mắt của người đàn ông trong bức ảnh rất nghiêm nghị, còn nhiều lần đẩy Mộ Vi Lan ra, nhìn ánh mắt của Mộ Vi Lan cực kì lạnh nhạt.
Người đàn ông này ở trong bức ảnh, chắc chắn không phải là Phó Hàn Tranh, mà là… một nhân cách khác của Phó Hàn Tranh.
Hừ, một ngày nào đó Mộ Vi Lan sẽ biết, bệnh của Phó Hàn Tranh nghiêm trọng như thế nào, đáng sợ như thế nào….
Buổi sáng ngày hôm sau, Mộ Vi Lan tỉnh dậy ở trong lòng của Phó Hàn Tranh.
Cô vừa dậy, thì Phó Hàn Tranh cũng dậy. Cô theo phản xạ quan sát anh, “Hàn Tranh?”
“Ừm, anh là Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan thở phào nhẹ nhõm. “Vào tình huống nào, thì nhân cách của anh sẽ thay đổi?”
“Anh cũng không quá rõ, nhưng khi anh bị chịu kích thích, hoặc là khi cơ thể gặp phải tổn thương lớn rất yếu ớt, thì nhân cách khác sẽ nhân cơ hội xâm nhập vào, chiếm lấy cơ thể. Nhưng cái cụ thể, anh cũng không rõ.
Mộ Vi Lan muốn đứng dậy, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh kéo quay lại, “Em đi đâu thế?”
“Em đi làm bữa sáng cho anh đây, ngộ nhỡ cơ thể anh suy nhược, nhân cách khác xâm nhập vào thì phải làm thế nào.”
Phó Hàn Tranh kéo cô vào trong lòng, cọ vào đỉnh đầu của cô, nhắm mắt lại, “Ngủ thêm một lúc nữa.”
Mộ Vi Lan nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên lông mày của anh.
Phó Hàn Tranh khó mà ngủ ngon được. Vào lúc tỉnh lại, đã là 10 giờ 15 phút, người ở trong lòng đã không thấy đâu rồi.
Đi xuống phòng bếp, thì nhìn thấy Mộ Vi Lan đang bê bữa sáng đã làm xong đi ra, “Mau đi tắm rửa, em vừa làm xong bữa sáng.”
Sau khi Phó Hàn Tranh tầm rửa xong, nhìn thấy trên bàn bày một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, cười đùa nói: “Bà chủ Phó, anh không yếu như em nghĩ đâu.”
Mộ Vi Lan múc một bát cháo thịt đưa choh anh, “Nếm thử tay nghề của em đi.”
Phó Hàn Tranh chau mày, lấy thìa ăn một ngụm cháo trứng thịt, ánh mắt bỗng ngưng lại.
Mộ Vi Lan mong đợi anh, hỏi: “Có ngon không? Em nấu hơn một tiếng đồng hồ đấy, chắc cũng có mùi vị rồi chứ đúng không?”
“Ừm, mùi vị rất ngon. “Thật không?”
Mộ Vị Lan cũng tự ăn một ngụm, miếng chảo đó vẫn chưa tới cổ họng, cô liền chau mày lại, “Sao lại mặt như vậy chứ!”
Nhưng Phó Hàn Tranh đang ngồi đối diện, lại điềm tĩnh ăn tiếp bát cháo này. “Mặn quá rồi, anh đừng ăn nữa, ăn một chút sandwich đi!”
Nhưng Phó Hàn Tranh lại ăn hết bát cháo rất nhanh, “Bà chủ Phó sáng sớm dậy làm cho anh bữa sáng bằng cả tấm lòng, nếu như anh không ăn, thì chẳng phải là phụ lòng tốt của bà chủ Phó sao.”
Tại của Mộ Vi Lan hơi hơi đỏ, “Anh ăn một chút đồ khác đi, mặn quá rồi, ăn thêm chút nữa sẽ khô cổ đấy.”
Phó Hàn Tranh sâu lắng nhìn cô, nói: “Đợi chút nữa ăn xong, cùng anh đến một nơi. “Nơi nào thế?”
“Bí mật.
VietWriter
Phó Hàn Tranh hiếm mà thừa nước đục thả câu, lòng hiếu kì của Mộ Vi Lan ngay lập tức trỗi dậy. “Thần bí như vậy à!”
Cho đến khi Phó Hàn Tranh đưa Mỹ Vi Lan đến trước cửa một tiệm váy cưới thiết kế cao cấp, Mộ Vi Lan liền sững sờ. “Đưa em đến tiệm váy cưới làm gì?”
“Chọn váy cưới.
Ba chữ ngắn gọn súc tích.
Sau khi Phó Hàn Tranh giúp Mộ Vi Lan thảo dây an toàn ra, liền ôm Mộ Vi Lan đi vào trong tiệm váy cưới.
Mộ Vi Lan không ngờ rằng, Phó Hàn Tranh đột nhiên lại đưa cô đến tiệm váy cứoi để chọn váy cưới.
Nhân viên cửa tiệm vô cùng nhiệt tình, “Anh Phó, bà chủ Phó, hai người thích kiểu dáng như thế nào? Chúng tôi có thể giới thiệu cho hai người.”
Phó Hàn Tranh rủ mắt dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em thích kiểu như thế nào?”
Mộ Vi Lan mặt hơi đỏ, nghĩ một lúc, nói: “Kiểu đơn giản một chút đi.”
“Được, bà chủ Phó xem mẫu này như thế nào?”
“Cũng đẹp đấy.”
“Hay là bà chủ Phó đi thử lên người để thấy hiệu quả đi?”
Mộ Vi Lan đi theo nhân viên vào trong phòng thử đồ, váy cưới khó mặc, mặc một hồi lâu vẫn chưa mặc được, nhân viên đến gõ cửa, hỏi: “Bà chủ Phó, hay là để tôi đến giúp cô nhé?”
“Ồ, được.”
Khi nhân viên đang chuẩn bị vào trong phòng thử đồ, Phó Hàn Tranh đã sải đôi chân dài đi tới, ngón trỏ làm một động tác im lặng.
Nhân viên đơ ra, sau đó mỉm cười, rồi rời đi.
Phó Hàn Tranh trực tiếp đi vào trong phòng thử đồ, đóng cửa lại.
Mộ Vi Lan đang quay lưng lại với anh, đang chìa tay để thắt chặt cái đại sau lưng, có thể nào cũng không chặt được.
Phó Hàn Tranh không phát ra tiếng, chìa tay ra giúp cô thắt chặt đai.
Ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng trượt vào làn da ở phần lưng của Mộ Vi Lan, cô tưởng là nhân viên của tiệm, “Đừng thắt chặt quá”
“Um.”
Giọng nói của đàn ông, phát ra một âm tiết.
Mộ Vi Lan bỗng quay đầu lại, thì nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Phó Hàn Tranh, chất chứa nụ cười trêu ghẹo. “Sao anh lại vào đây?”
Màu đỏ, nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt. “Ông chủ Phó đích thân phục vụ cho bà chủ Phó, bà chủ Phó không hài lòng sao?”
Mộ Vi Lan xấu hổ, đẩy anh ra ngoài.
Hai người vừa bước ra, thì phòng thử đồ bên cạnh cũng mở ra.
Mộ Vi Lan và Diêu Chỉ Nguyệt mặc cùng một bộ váy cưới, ánh mắt gặp nhau ở trong gương. “Mộ Vi Lan?”
Diêu Chỉ Nguyệt quay đầu nhìn Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan, “Cũng thật là oan gia ngõ hẹp đấy, không ngờ rằng lại chạm mặt hai người ở đây.
Diêu Chỉ Nguyệt kiêu ngạo đi tới, nhìn Phó
Hàn Tranh nói: “Phó Hiệu, có phải anh quên là anh phải tổ chức lễ đính hôn với em rồi không? Anh dẫn người phụ nữ này đến thử váy cưới, là có ý gì?”
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói, “Cô Diêu, tôi là Phó Hàn Tranh, không phải Phó Hiệu, còn nữa, lễ đính hôn của chúng ta, không giữ lời.”
Phó Hàn Tranh chìa tay, kéo Mộ Vi Lan ở phía sau vào trong lòng, nói rồng rạc từng câu từng chữ: “Vợ của tôi, chỉ có một, đó chính là Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lam mỉm cười, ánh mắt sâu lắng nhìn Phó Hàn Tranh, rồi dựa vào trong lòng anh.
Diêu Chỉ Nguyệt nhìn chăm chăm bọn họ, cắn răng cắn lợi nói: “Phó Hiệu vẫn sẽ xuất hiện thôi!”
Cho đến khi Diêu Chỉ Nguyệt tức giận quay người rời đi, Phó Hàn Tranh liền gọi cô ta: “Đợi một chút! “Hả, sao thế, hối hận rồi sao?”
Phó Hàn Tranh đi đến trước mặt cô ta, đột nhiên chìa tay, thẳng thắn kéo dợi dây chuyền trên cổ của cô ta xuống. “Anh
Chiếc nhẫn nam bạch kim trên sợi dây chuyền, là nhẫn cưới tặng cho anh của Mộ Vi Lan. “Chiếc nhẫn này, tôi nghĩ nên trở về với chủ của nó rồi.” Diêu Chỉ Nguyệt tức giận đỏ cả mặt, “Coi như các người mạnh!”
Mộ Vi Lan nhìn theo bóng lưng rời đi của Diêu Chỉ Nguyệt, chau mày: “Diêu Chỉ Nguyệt chắc sẽ không thực sự đem lòng thích Phó Hiệu đấy chứ?”
“Cho dù cô ta có yêu Phó Hiệu đến chết đi sống lại, Phó Hiệu cũng tuyệt đối không yêu cô ta đâu.”
“Tại sao?”
“Con người của Phó Hiệu, không có trái tim, so với tình yêu, thứ anh ta càng muốn đạt được, là quyền lợi, còn cả quyền làm chủ cơ thể này của anh.”
Mộ Vi Lan bất giác cảm thấy lo lắng, “Nếu như anh ta lại xuất hiện, em cũng thực sự không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào, lại cũng không biết nên gọi anh như nào.”
Phó Hàn Tranh đưa chiếc nhẫn kia đặt vào trong lòng bàn tay của cô, chìa tay trái ra, nói: “Đeo vào giúp anh.”
Mộ Vi Lan khoé môi cong lên, đem chiếc nhẫn bạch kim đó, đặt lại lên ngón áp út thon dài của anh, “Sau này, anh không được tặng chiếc nhẫn này cho người phụ nữ khác nữa đâu.”
Sau khi thử xong váy cưới, Mộ Vi Lan từ trong phòng thử đồ thay quần áo đi ra.
Nhân viên cười hỏi: “Bà chủ Phó thấy bộ váy vừa nãy như thế nào?”
Phó Hàn Tranh chỉ là muốn đưa cô đến thử, còn về váy cưới dùng trong đám cưới, chắc chắn không thể tuỳ tiện mua một bộ như này được, đương nhiên phải đặt thiết kế mới làm nổi bật sự khác biệt với người khác.
Mộ Vi Lan cũng không có ý muốn mua, nhưng Phó Hàn Tranh thấy có thể mua mấy bộ về. “Quẹt thẻ đi.”
Mộ Vi Lan kéo anh, “Mua bộ váy cưới kia về làm gì chứ? Chúng ta bây giờ lại không làm đám cưới.
Phó Hàn Tranh hạ thấp giọng nói bên tai cô: “Mặc cho anh xem.”
Mộ Vi Lan đỏ cả mặt lên.
Khi Phó Hàn Tranh quẹt thẻ, một nhân viên đột nhiên lên tiếng gọi, “Bà, bà chủ Phó CÔ. CÔ ”
Mộ Vi Lan quay đầu lại, “Sao thế?”
“Dưới chân của cô… có… có máu.”
Phó Hàn Tranh tối sầm mắt lại, cúi đầu nhìn, thì nhìn thấy, trên quần của Mộ Vi Lan, có dính vết máu đỏ tươi.
Mộ Vi Lan lúc này mới có cảm giác, bụng bỗng lên cơn đau, sau khi Phó Hàn Tranh ý thức được nguyên nhân của chảy máu, mới bế Mộ Vi Lan lên, sải chân đi ra khỏi tiệm váy cưới.
Trên đường đi, Phó Hàn Tranh lái xe nhanh như bay.
Mộ Vi Lan ngồi co rúm trên ghế phụ lái, ôm lấy bụng, “Hàn Tranh, em có chút đau, anh nói xem đứa bé có xảy ra chuyện gì không?”
“Sẽ không đâu, sắp đến bệnh viện đây rồi!”
Đến bệnh viện, Mộ Vi Lan được đưa vào trong phòng phẫu thuật.
Sau khoảng nửa tiếng, bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật bước ra, nói: “Anh Phó, máu của cô Phó coi như đã ngừng chảy, nhưng đứa bé này, muốn giữ lại thì rất khó, rất có khả năng lại sẽ xuất hiện hiện tượng chảy máu, hơn nữa, tim thai của cô Phó bây giờ quá thấp, tuy đã tạm thời giữ lại được, nhưng cũng khó giữ…
Giọng nói của bác sĩ ngưng lại, đẩy gọng kính lên, có chút khó mở miệng.
Phó Hàn Tranh mím môi nói: “Có lời gì, thì anh cứ nói đi.”
“Nhân lúc bây giờ thai vẫn chưa được tính là lớn, đứa bé cũng vẫn chưa thành hình, tôi nghĩ, đứa bé này bỏ đi sớm thì tốt hơn, như vậy, cũng làm hại ít đến người mẹ, anh Phó và cô Phó còn trẻ như này, có thể đợi cô Phó điều chỉnh cơ thể tốt, rồi mới cần đến con cái.”
Phó Hàn Tranh trong lòng chấn động, “Đứa bé này, phần trăm giữ được lại là bao nhiêu?”
“Khoảng 20%, tình hình không phải rất lạc quan, cô Phó đã có mấy lần xuất hiện dấu hiệu xảy thai rồi.”
Phó Hàn Tranh cắn răng, cổ họng cứng đơ lại, ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng, nói: “Để tôi đi thăm cô ấy trước.”
“Được, hai người cứ thương lượng đi.”
Sau khi Phó Hàn Tranh vào trong phòng bệnh, Mộ Vi Lan đang muốn ngồi dậy. “Đừng động đậy
Phó Hàn Tranh ấn chặt vào vai của cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
Mộ Vi Lan lo lắng hỏi: “Hàn Tranh, bác sĩ nói như thế nào?”
Phó Hàn Tranh thấy tay áo của cô vừa mới quấn lên để tiêm vẫn chưa bỏ xuống, làn da của cô rất trắng, da cũng rất mỏng, bình thường véo một cái, hôn một cái, rất dễ để lại dấu vết, lúc này chỗ vừa tiêm để giữ thai, lại hiện lên chút màu xanh.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng thả tay áo của cô xuống, sâu lắng chăm chú nhìn cô, lên tiếng nói: “Tiểu Lan, đứa bé này, chúng ta không cần nữa, có được không?”
Ánh mắt của Mộ Vi Lan bỗng run rẩy, hai mắt ngay lập tức đỏ lên, “Tại, tại sai lại không cần?”
“Cơ thể của em bây giờ quá yếu, có khả năng không giữ lại được đứa bé. Thà đợi sau này cơ thể điều chỉnh tốt rồi, chúng ta sẽ thêm một đứa nữa, còn hơn là kinh hồn bạt vía.”
“Em không… nó đã ở trong bụng em hơn ba tháng rồi, em không nỡ, em thà thử một chút, cũng không muốn từ bỏ như này.”
Nước mắt, trượt xuống từ khoé mắt, Mộ Vi Lan giọng nói nghẹn ngào, Phó Hàn Tranh cúi đầu chống lên trán của cô, trầm tiếng an ủi nói: “Vì để giữ lại đứa bé này, em có thể cần phải tiêm rất nhiều lần, uống rất nhiều thuốc, cũng có thể những chuyện em phải gặp, cuối cùng vẫn không giữ lại được nó, tiểu Lan, nghe lời, đứa bé này chúng ta không cần nữa.”
“Phó Hàn Tranh… sao anh có thể như vậy chứ nó cũng là con của anh mà. “Nhưng anh lo cho sức khoẻ của em hơn.
Tâm trạng của Mộ Vi Lan không có chỗ nào để trút ra, cô siết chặt nằm đấm đặt lên trên cai anh, khóc thút thít nói: “Tại sao không cho em thử em bằng lòng tiêm và uống thuốc… chỉ cần có thể giữ lại được nó là được rồi… Hàn Tranh… chúng ta đừng từ bỏ nó có được không?”
Nhưng Phó Hàn Tranh thái độ rất kiên quyết, xoa lên mái tóc của cô, nói: “Tiểu Lan, nghe lời “
“Không… em hứa, sau này em nhất định sẽ rất chú ý rất chú ý! Em sẽ không để cho bản thân xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa! Chúng ta chắc chắn có thể giữ được nó! Hàn Tranh… cầu xin anh đấy… chúng ta đừng từ bỏ có được không…