Mộ Vi Lan sững sờ khi bị Giản Triết ôm chặt, cô mỉm cười chế giễu, thực sự cặn bã đến tận bước này!
Khi đó, Giản Triết phản bội cô. Nếu như sau khi anh ta phản bội, anh ta luôn đứng về phía Thẩm Uyển Yêu, tỏ ra thương yêu Thẩm Uyển Yêu, cô cũng không ghê tởm anh ta đến thể. Nhưng bộ dạng hiện giờ của anh ta lại khiến cô càng thêm chán ghét anh ta!
Cô cố gắng hết sức vùng vẫy, nhưng Giản Triết ôm cô chặt hơn: “Vi Lan, đến hôm nay anh mới nhận ra, người anh yêu thực sự là em! Em đừng làm tình nhân của Phó Hàn Tranh nữa! Kể từ sau bữa tiệc lần trước, anh đều rất nhớ em. Anh xin lỗi, Vi Lan…năm đó anh đã phản bội em, em còn yêu anh không?”
“Giản Triết! Có phải dây thần kinh của anh có vấn đề không! Tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi! Anh bỏ tôi ra!”
Nhưng ai ngờ, Giản Triết lại áp cô vào tường, đôi tay bắt đầu sờ mó cô, anh ta dường như mất kiểm soát, giận dữ nói: “Phó Hàn Tranh có chạm vào em không? Khi chúng ta hẹn hò với nhau, em đều không cho anh chạm! Phó Hàn Tranh giữ biệt thự nhà họ Mộ để tặng lại cho em, có phải em đã dỗ dành Phó Hàn Tranh ở trên giường rất vui không?”
Mộ Vi Lan run lên vì tức giận, cô giơ tay tát vào mặt anh ta, đôi mắt cô đầy phẫn nộ: “Giản Triết! Mộ Vi Lan tôi cho dù có làm tình nhân của người khác cũng không đến lượt anh dạy dỗ! Anh không có tư cách!”
Giản Triết không những không tỉnh táo vì cái tát này mà anh ta còn điên rồ hơn, anh ta ép chặt hai tay của cô vào tường: “Vì vậy, em thừa nhận em làm tình nhân của Phó Hàn Tranh?! Mộ Vi Lan! Em thậm chí còn không cho anh chạm một cái, nhưng lại hạ mình đi làm công cụ sưởi ấm giường cho Phó Hàn Tranh!”
Anh ta cúi đầu cưỡng hôn cô, Mộ Vi Lan dùng sức quay mặt đi, trong lòng cô rất sợ hãi nhưng vẫn hét lớn lên: “Nếu anh đã biết tôi là người phụ nữ của Phó Hàn Tranh, anh còn dám động vào tôi sao, anh không sợ Phó Hàn Tranh hành hạ anh à?”
“Anh và em trước kia là người yêu. Cho dù hôm nay anh ngủ em thì đã làm sao? Nếu em nói chuyện này cho Phó Hàn Tranh để anh ta trút giận thay em, coi như anh xui xẻo. Nhưng mà em cũng chẳng tốt hơn là bao! Phó Hàn Tranh có thể chịu đựng được người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác chơi hay sao?”
Cô không ngờ Giản Triết lại vô liêm sỉ như thế, động tác thô tục của anh ta trên người cô khiến cô cảm thấy buồn nôn. Cô ra sức chống cự, trong đầu cô đột nhiên lại hy vọng Phó Hàn Tranh sẽ đến cứu cô…
Nhưng người đàn ông đó sao có thể đến cứu cô được cơ chứ, lúc này chắc là anh và Hướng Nam Tây còn đang nồng nhiệt!
Ngay khi bàn tay thô lỗ của Giản Triết bắt đầu kéo váy của cô lên, một âm thanh của xe ô tô vang lên, cô nhìn xung quanh, và thấy bóng dáng của một người đàn ông bước xuống xe trong tầm nhìn mơ hồ của cô, cô không quan tâm là thật hay là ảo giác, cô nhanh chóng hét lên: “Phó Hàn Tranh!”
Giản Triết đang đè trên người cô giật mình, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, Phó Hàn Tranh mang theo sát khí lạnh lùng bước tới.
Ánh mắt của anh lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao, như thể sẽ hạ gục Giản Triết trong vài giây!
Giản Triết vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã nhận một cú đấm vào mặt!
“A!”
Phó Hàn Tranh thường ngày tập thể hình, luyện đấu kiếm, cưỡi ngựa và đấm bốc, anh là một người đàn ông cứng rắn. Mặc dù trông thân hình anh gầy gò, nhưng mà sức mạnh của anh rất lớn. Giản Triết chỉ là một nhân viên ngồi trong văn phòng quanh năm, anh ta không phải là đối thủ của Phó Hàn Tranh. Sau khi Phó Hàn Tranh tặng anh ta vài cú đấm, Giản Triết ngã gục xuống đất, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
“Người phụ nữ của tôi, anh cũng dám động đến sao?”
Giọng nói của anh như thần chết, lạnh lùng vô cùng. Anh nắm lấy đôi tay vừa nãy Giản Triết chạm vào Mộ Vi Lan, anh dùng sức, đôi tay của Giản Triết rã rời!
“A!”
Giản Triết đau đớn, anh ta toát đầy mồ hôi và không thể cử động được. Anh ta tự ôm lấy mình và run rẩy trên mặt đất.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, cởi áo khoác của mình ra và choàng lên người Mộ Vi Lan. Động tác của anh ngang ngược đáng sợ.
“Muốn sống thì mau cút đi!”
Giản Triết sợ hãi, anh ta bò ra khỏi biệt thự của nhà họ Mộ, khi bò đến cửa, anh ta không cam tâm và hét lên một câu: “Phó Hàn Tranh! Anh tưởng Mộ Vi Lan rất sạch sẽ sao? Cô ta không những làm điều đó với tôi mà còn làm với nhiều người đàn ông khác! Cô ta chỉ giả vờ hiền thục mà thôi!”
Nói xong, anh ta sợ Phó Hàn Tranh sẽ chạy đến đánh anh ta, anh ta run rẩy vội vàng ngồi vào trong xe, chạy đi nhanh hơn cả con thỏ.
Sau khi Giản Triết rời đi, Mộ Vi Lan ấp úng hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Phó Hàn Tranh nhíu mày, anh quay lại đè cô vào tường, anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn trầm quyến rũ nhưng có một chút lạnh lùng: “Sao thế, tôi đến phá hỏng chuyện tốt của cô rồi sao?”
“Tôi không…”
Vừa nãy, cô suýt nữa bị Giản Triết hãm hiếp. Nếu không phải Phó Hàn Tranh kịp thời xuất hiện, sợ rằng cô khó mà trốn thoát.
Phó Hàn Tranh nhíu mày nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng đang rơi nước mắt vì sợ hãi, bộ dạng đáng thương của cô khiến anh khó chịu: “Chẳng phải lúc cần tôi cô lanh lợi lắm sao. Tại sao khi Giản Triết bắt nạt cô, cô lại yếu đuối như thế? Hay là, cô muốn bị anh ta ức hiếp?”
Lời nói lạnh lùng của anh giống như là đang mỉa mai cô, khiến Mộ Vi Lan cảm thấy chua xót. Vừa nãy cô thực sự sợ hãi, bây giờ Phó Hàn Tranh lại còn cười nhạo cô, nghĩ đến mấy hôm nay cô bị Hướng Nam Tây hãm hại, anh đứng về phía của Hướng Nam Tây và chỉ trích cô. Cô bỗng nhiên cảm thấy tủi thân và oan ức, cô đột nhiên khóc thành tiếng, cô nắm chặt nằm đấm và đập vào vai anh, cô kích động hét lớn: “Anh mới muốn bị ức hiếp ấy!
Anh đừng tưởng anh cứu tôi thì có thể tùy tiện sỉ nhục tôi! Còn nữa! Tôi không cần căn biệt thự này nữa! Anh đừng hòng lấy căn biệt thự này ra để đe dọa tôi!”
Cô đẩy anh ra, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, cô khóc nức nở và nói: “Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với các người! Giản Triết phản bội tôi, Thẩm Thu và Thẩm Uyển Yêu hại gia đình tôi tan vỡ! Hướng Nam Tây không ưa tôi! An| cũng bắt nạt tôi! Rốt cuộc tôi nợ các người cái quái gì! Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy!”
Sự đồn nén bao nhiêu ngày đột nhiên bùng phát ra, một ngòi nổ khi được châm ngòi sẽ lập tức phát nổ.
Phó Hàn Tranh bình tĩnh nhìn cô nổi nóng.
Bởi vì kích động quá lớn, khuôn mặt nhỏ đắm nước mắt của cô đỏ tía tai, hai hàng nước mắt lăn dài, tóc tai rối bù dính lên mặt. Phó Hàn Tranh bất chợt rung động.
Nhưng mà Mộ Vi Lan đang trút giận, cô làm gì chú ý đến sự thay đổi trong mắt của Phó Hàn Tranh. Cô chỉ không ngừng thốt ra những lời cay đẳng: “Tôi đã xin từ chức rồi! Tôi không cần căn biệt thự nữa! Tôi không muốn tiếp tục đóng giả làm vợ chồng với anh! Tôi cũng không muốn có bất cứ liên quan nào tới anh và Hướng Nam Tây! Các người dựa vào đâu mà bắt nạt tôi! Các người là gì của tôi chứ!”
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, anh khẽ nheo mắt và nhíu mày lại. Anh sải bước về phía cô, anh giữ lấy eo cô và ôm cô vào lòng, anh cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi của cô.