Trông đôi mắt ngơ ngác trợn tròn của cô ta thật đáng yêu, lúc này, cô ta không còn giống tiên nữ nữa mà giống một con cáo nhỏ hơn.
Hàn Chiến cong cong môi mỏng rồi đưa một tay xoa xoa đầu con chó to bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn cô ta một cách đầy ẩn ý, nụ cười bên trong cũng vô cùng thâm thuý.
Mắt Nguyệt Như Ca vô tình chạm vào ánh mắt của anh ta, phải mất một lúc sau cô ta mới phản ứng lại được.
Con mèo lang thang trong lời nói của người đàn ông này thì ra chính là cô!
Gương mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng quyến rũ kia lúc này hơi hơi ửng hồng, cô ta kiêu ngạo phản bác: “Tôi không phải là mèo hay chó”
Sau đó, như nghĩ đến cái gì, cô ta nhanh chóng bổ sung: “Tôi cũng không phải là cáo, dù sao tôi cũng không phải là động vật nhỏ.”
Bộ dạng dốc hết sức lực cãi lại pha thêm chút hờn dỗi của Nguyệt Như Ca khiến cô ta thật sự giống một cô gái mười tám tuổi.
VietWriter
Vốn dĩ nên là như thế này.
Một tay Hàn Chiến vuốt ve chú chó của mình, tay còn lại thì xoa đầu Nguyệt Như Ca, thuận miệng nói: “Ừ, em không phải là động vật nhỏ.”
“….” Cô vốn dĩ đã không phải động vật nhỏ.
Nguyệt Như Ca nhìn con chó to lớn với ánh mắt ghét bỏ, Hàn Chiến một tay sờ đầu cô, một tay lại vuốt ve con chó, như thể đối với anh thì cô ta và con chó giống nhau, đều là thú cưng.
Không phục.
Khoé mắt Nguyệt Như Ca từ từ đảo qua con chó, cô ta lạnh lùng hỏi: “Nó tên gì?”
“Ha Ha”
Nguyệt Như Ca sững sờ nhìn anh: “Anh đang cười cái gì?”
Hàn Chiến nhìn cô với ánh mắt đầy trêu chọc: “Ý của tôi là nó tên Ha Ha”
Nguyệt Như Ca: Trên đầu cô giống như có ba con quạ đen bay qua.
Cô liếc nhìn bộ dạng thơ ngây của nó rồi thầm thì: “Nó chẳng thân thiện gì cả, lại còn hung dữ như vậy, còn gọi nó là Ha Ha, sao không đặt tên nó là Há Há luôn đi.”
Nguyệt Như Ca quỳ lên tấm thảm dày trên sàn rồi tựa vào ghế sô pha, trông cô ta rất trẻ con khi đối mặt với con chó to lớn kia.
Hàn Chiến cúi đầu nhìn một người một chó, bộ dạng mắt to trừng mắt nhỏ, khung cảnh đột nhiên ấm áp, nó từ từ xâm nhập vào trái tim của anh ta.
Hàn Chiến tiện tay cầm quyển sách lên, Nguyệt Như Ca len lén nhìn người đàn ông bên cạnh rồi ngửa đầu hỏi: “Tôi thật sự được xem như là bạn gái của anh rồi sao?”
Nghe được câu hỏi này thì Hàn chiến buông sách xuống, anh ta nhìn người con gái đang quỳ ở bên cạnh sô pha.
Ánh mắt của anh ta vừa sâu vừa nóng bỏng, không hiểu vì sao Nguyệt Như Ca lại cảm thấy chột dạ, tự nhiên cô ta muốn giải thích: “Lúc nấy, cấp dưới của anh nói cho tôi biết, anh nói với người ta tôi là bạn gái của anh”
“Cho nên em muốn hỏi cái gì?”
Cái người đàn ông này, đây không phải rõ ràng biết mà còn cố hỏi hay sao?
Rốt cuộc thì Nguyệt Như Ca vẫn là một cô gái trẻ, cho dù thẳng thắn như thế nào thì cũng không tránh khỏi có chút ngại ngùng, cô ta lẩm bẩm: “Tôi muốn hỏi, anh thật sự thích tôi sao?”
Tuy răng cô ta đã sống tại biệt thự Ngự Lâm một tháng, nhưng có thể thu phục được trái tim của Hàn Chiến trong thời gian ngắn như vậy khiến cô ta cảm thấy không bình thường chút nào.
Hàn Chiến nhìn chằm chăm vào đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Như Ca, sau đó anh ta nói ra một câu khó có thể tưởng tượng được: “Trong lòng em có tôi, trong lòng tôi ắt sẽ có em”
Cô ta hỏi anh ta thích hay không thích, sao lại chuyển sang vấn đề trong tim có hay không có rồi?
Bên trong nhà Tổng thống truyền tới từng âm thanh chói tai của tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Quản gia và mấy người giúp việc bị dọa đến mức phải lui ra ngoài cửa.
“Công chúa, trước tiên cô hãy bớt giận.”