Triệu Hà An cầm lấy chiếc di động đó nhìn lên nhìn xuống. Mặt sau di động còn dán mấy cái hình dán nhỏ rất đáng yêu. Anh vừa nhìn đã biết đây chính xác là điện thoại của con gái di động, lập tức hỏi Lâm Bạc Thâm: “Đây là di động của cô bé lớp dưới nào thế? Sao lại rơi vào tay cậu?”
“Phó Mặc Tranh, lớp tám khoa Anh ngữ năm nhất. Cậu đi một chuyến, mang theo chiếc điện thoại di động này trả lại cho cô ấy”
Hai mắt Triệu Hà An sáng lên: “Được đó Bạc Thâm, giấu kỹ quá nhỉ!
Lúc này mới được vài ngày, ngay cả di động của con gái nhà người ta mà cậu cũng đã câu được tới tay! Thành thật khai báo xem nào, có phải cậu và cái cô Phó Mặc Tranh kia đang nói chuyện yêu đương?”
Lâm Bạc Thâm nhìn chảm chằm vào màn hình máy tính không chớp mắt, hờ hững nói: “Cậu cho rằng tớ có thời gian để chơi dăm ba cái trò trẻ con như vậy với cô ấy à?”
Triệu Hà An sờ sờ mũi, nói vậy cũng đúng. Người khác có thể không biết, nhưng anh đã làm bạn với Lâm Bạc Thâm nhiều năm như vậy không lý nào lại không hiểu Lâm Bạc Thâm được. Nói thế nào đi nữa anh cũng biết rất rõ cách làm người của đứa bạn này.
Nếu nói trong cuộc đời Lâm Bạc Thâm chỉ có một việc duy nhất bắt buộc phải làm. Vậy thì việc đó chắc chắn là kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm thật nhiều tiền.
Triệu Hà An nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia của Phó Mặc Tranh, cố ý thở dài nói: “Ôi, trái tim mỏng manh yếu đuối của cô Tranh nhà người ta, sợ là đã bị Lâm đại thần nhà cậu đạp dưới bàn chân, mạnh mẽ nghiền nát mất rồi. Cậu vốn còn chả hiểu thế nào là yêu”
Lông mày của Lâm Bạc Thâm nhíu lại sâu hơn, không hề phản ứng lại mấy lời của Triệu Hà An.
Trong căn tin của trường, Phó Mặc Tranh ôm lấy cái điện thoại di động nhìn chắm chằm vào biểu tượng Weibo đợi tin nhắn, thế nhưng nửa cái tin nhắn cũng không có.
Lạ quá, sao Lâm Bạc Thâm còn chưa liên lạc với cô?
Diệp Duy trêu ghẹo nói: “Theo tớ thấy hắn là Lâm đại thần của cậu không có tố chất tốt đẹp của người nhặt được của rơi rồi. Có lẽ anh ấy đã sớm mang cái điện thoại di động của cậu sang tay cho người ta làm đồ second-hand rồi cũng nên”
Phó Mặc Tranh lau qua mấy giọt mồ hôi, bảo: “Lâm Bạc Thâm không phải loại người như vậy”
Ăn xong bữa sáng, sau khi tạm biệt Diệp Duy, cô nhanh chóng đến lớp học tiết tự học.
Cô vừa ngồi xuống, cô bạn Giản Mông ngồi bên cạnh đã lôi kéo cánh tay cô, ra hiệu cho cô nhìn ra cửa: “Tranh Tranh, bên ngoài có người tìm cậu đấy”
Đôi mắt có chút u ám của Phó Mặc Tranh lập tức lóe lên, tràn đây ánh sáng. Cô thầm nghĩ chắc chắn là Lâm Bạc Thâm đến tìm mình.
Cô nhanh chóng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Kết quả, khi người thanh niên kia vừa xoay người lại, nụ cười trên mặt Phó Mặc Tranh lập tức cứng ngắc.
“Anh là…”
Triệu Hà An cười nói: “Không phải Bạc Thâm mang đến, hẳn là em gái nhỏ thất vọng lắm nhỉ?
“..” Phó Mặc Tranh bị nói trúng tim đen, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.
Triệu Hà An đưa điện thoại di động cho cô rồi nói: “Anh là bạn cùng lớp kiêm cùng phòng với Bạc Thâm, Triệu Hà An. Em cứ gọi anh là anh An là được. Chiếc điện thoại di động này là Bạc Thâm nhờ anh chuyển cho em. Một vật quan trọng như di động thế này, nên cẩn thận giữ gìn mới tốt. Lần sau nếu như bị người khác nhặt được, chỉ sợ không thể tìm lại được nữa”
Phó Mặc Tranh gật đầu nói với Triệu Hà An: “Cảm ơn anh An”
“Đừng khách sáo thế chứ! Em gái, nếu không có việc gì nữa, anh đi trước nhé.”
Phó Mặc Tranh không nhịn được lập tức gọi Triệu Hà An lại: “Anh An, Lâm Bạc Thâm… Tại sao anh ấy lại nhờ anh mang điện thoại đến cho em? Anh ấy đang ở đâu thế ạ?”
Triệu Hà An không phải cái người chỉ có đầu óc kinh doanh như Lâm Bạc Thâm, anh vừa nhìn qua đã biết Phó Mặc Tranh có ý gì, cười ời Ồ, cậu ấy á hả? Hôm nay cậu ấy có chút chuyện công việc cần phải giải quyết, thế nên không có cách nào đi tìm em được. Em cũng biết đấy, mấy sinh viên năm cuối chuẩn bị ra trường như bọn anh, đều đang bận rộn tìm việc làm”
Phàm là những chuyện có liên quan tới Lâm Bạc Thâm, Phó Mặc Tranh không nhịn được muốn hỏi thêm một chút.
“Lâm Bạc Thâm cũng đanh tìm việc làm sao ạ?”
“Tên đó thì không. Em cũng biết Bạc Thâm ưu tú thế nào mà, đúng không? Người như cậu ấy đâu cần phải lo đến chuyện tìm việc làm kia chứ. Mấy người bọn anh lập nhóm mở một văn phòng luật nho nhỏ, đương nhiên anh chỉ đi theo cái mông bận mù bận mịt của bọn họ thôi.
Công việc của văn phòng luật chủ yếu là do Bạc Thâm và mấy người anh em tốt của bọn anh xử lý”
Xem ra, là do anh đang rất bận, thế nên mới không có thời gian rảnh tìm cô. Chứ không phải là anh không muốn thấy mình.