“Tiện tay thôi.”
Sau khi Hàn Chiến buông xuống những lời này, lãnh đạm nói: “Bất kể cô thật sự mất trí nhớ hay là giả vờ mất trí nhớ, chi phí nằm viện tôi sẽ chỉ trả cho cô, sau khi xuất viện, nếu cô còn mất trí nhớ, thì lập tức đến đồn cảnh sát, đồn cảnh sát sẽ liên lạc người nhà và bạn bè cô.”
Lão K đứng ở sau lưng Hàn Chiến, yên lặng suy nghĩ: Anh Hàn ơi là anh Hàn, không phải anh biết người ta là cô nhi không cha không mẹ không thân nhân sao? Tìm người nhà thế quái nào được.
Lúc Hàn Chiến đứng dậy rời đi, ống tay áo bỗng nhiên bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm thật chặt.
Người đàn ông hơi ngẩn ra, quay lại cúi đầu nhìn về phía bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang kéo ống tay áo của anh, làm sao vậy, muốn dựa vào anh à?
Cô gái to gan lớn mật nhìn thẳng vào mắt anh, nói năng lưu loát trôi : “Anh cứu tôi, tính mạng tôi chính là của anh, nói gì thì nói, bây giờ tôi không nhớ nổi cái gì hết, anh phải chịu trách nhiệm về tôi.”
Y hệt một con mèo ngang ngược, rất ngang ngược.
VietWriter
Hàn Chiến không giận, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dù trong tình trạng yếu ớt vẫn rất xinh đẹp, không khỏi buồn cười, “Cô nói t: ân nhân cứu mạng của cô, vậy mà cô lại bất chấp muốn dựa dẫm vào ân nhân cứu mạng của cô, vậy có hợp lý không?”
Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào, dám ngang nhiên đòi anh chịu trách nhiệm với mình như vậy.
Thấy cô bị hỏi vặn, ngược lại không nói nên lời, Hàn Chiến rút ống tay áo ra, nói với lão K: “Cho cô ấy một khoản tiền”
Hàn Chiến vừa quay người, liền bị một đôi tay con gái mềm mại, vững vàng ôm lấy.
Gương mặt cô bé, cũng dính sát vào sau lưng anh.
“Buông tay ra.”
“Tôi không lấy tiền!”
Hàn Chiến nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ bé từ sau lưng vòng lên ôm lấy anh, thổn thức từ dưới thắt lưng anh, bình tĩnh chất vấn: “Vậy cô muốn cái gì?”
Cô gái sau lưng lại càng ham hồ hơn: “Tôi muốn anh cơi”
Đáy mắt Hàn Chiến thoáng qua vẻ ngạc nhiên, Lão K sặc, nhưng cố gắng nín nhịn, WTF, thú vị phết!
Cô bé này đúng là rất thú vị! Vừa xuất hiện đã nói muốn anh Hàn!
Cô nói cái gì?”
“Tôi, tôi nói, nếu anh đã cứu tôi, tôi cũng không nhớ cái gì hết, tính mạng tôi đã là của anh, dù sao bây giờ tôi cũng không biết đi đâu, chi bằng để tôi lấy thân báo đáp đi!”
Hàn Chiết Lão K: “..” Nội tâm cười như điên!
Hàn Chiến gỡ ngón tay cô ra, xoay người, ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông, nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, buộc ánh mắt của cô không thể nào nhìn đi chỗ khác, phải nhìn thẳng anh.
“Lấy thân báo đáp? Cô chắc chắn? Tôi cũng không phải là loại người bất cứ phụ nữ nào cũng chấp nhận”
Nhất là một người phụ nữ không rõ lai lịch, còn to gan chơi trò mất trí nhớ như cô vậy.
Cô gái đưa ra ba ngón tay, thề với trời, ánh mắt còn thuần khiết hơn cả nước cất, “Tôi thề sẽ ngoan ngoãn ở lại nhà anh, tôi có thể làm việc trả lại, cho dù anh không muốn tôi, cũng hãy làm ơn thu nhận tôi đi, coi như thương hại tôi tứ cố vô thân, có được không…”
Nguyệt Như Ca dùng một ánh mắt vừa có háo hức vừa có thành khẩn nhìn anh, ngay khi cô vừa nói xong những lời này, cô cảm giác được trong ánh mắt Hàn Chiến có một chút mơ màng cùng lòng trắc ẩn, lập tức vội vàng đưa tay lên bắt lấy áo sơ mi bên hông anh, ánh mắt trong suốt nhìn anh chăm chú.
Chỉ cần Hàn Chiến đồng ý mang cô về nhà, vậy thì việc lấy được niềm tin của Hàn Chiến, cũng chỉ là vấn đề thời gian!
Hàn Chiến sau khi rời khỏi phòng bệnh, lão K nhìn cô gái trên giường bệnh, len lén bật ngón tay cái lên với Nguyệt Như Ca, tỏ vẻ tán thưởng.
Cô bé này đúng là, lá gan quá lớn!
Bên ngoài phòng bệnh, lão K do dự hỏi: “Anh Hàn, anh thật… thật muốn dẫn cô bé này về nhà sao?”
Hàn Chiến lạnh lùng nhìn anh , “Không phải cậu đặc biệt muốn tôi mang cô ấy về nhà sao?”