Nguyệt Như Ca: “..”
Nguyệt Như Ca quay người lại, phát hiện không thấy Giang Thanh Việt đâu: “Giang Thanh Việt đâu?”
‘Thomson tiếp tục cắn hạt dưa xem tin tức: “Đoán chừng lại đi nhìn Lục Hỉ Bảo rồi, vào giờ này không sai đâu. Vào giờ này mỗi ngày anh ấy đều đi nhìn Lục Hỉ Bảo rồi lại nhìn hết chuột bạch bị chịu tai họa trong phòng thí nghiệm. Thật đúng là tình thâm”
Nguyệt Như Ca trực tiếp túm lấy túi hạt dưa trong tay anh ấy ném vào trong thùng rác: “Vậy anh còn ở chỗ này làm gì, nhanh tới phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc giải với anh ấy đi”
Thomson: “… Tôi nghỉ một lát không được sao?”
Phàn nàn mệt mỏi thì phàn nàn mệt mỏi, nhưng Thomson vẫn đứng dậy lung la lung lay đi đến phòng thí nghiệm.
Một đêm trôi qua.
VietWriter
Lúc bốn giờ rạng sáng thì trong phòng thí nghiệm truyền đến tiếng thốt lên của Thomson.
“Cuối cùng cũng nghiên cứu ra rồi! Cuối cùng không cần thức đêm làm thí nghiệm rồi! Con mẹ nó Châu Thắng quá ghê tởm! Thế mà tiêm vào nhiều vị thuốc như vậy để chúng ta phá giải từng cái, quá trình nghiên cứu chế tạo thật đúng là phức tạp đòi mạng! Ngoại trừ tôi có bàn tay vàng ra thì trên thế giới này còn có ai có thể nghiên cứu ra loại nước thuốc này?”
Giang Thanh Việt nhìn bình thuốc nước kia thì trong tròng mắt đen lóe lên ánh sáng kích động, người đàn ông cởi bao tay cầm lấy bình thuốc nước rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.
Có thuốc giải Hỉ Bảo có thể bình an tỉnh lại, còn có thể nhảy nhót tưng bừng như trước đây.
Phó Hàn Tranh và Nguyệt Như Ca bị tiếng kêu sợ hãi của Thomson đánh thức nên từ trong phòng đi ra.
Nguyệt Như Ca xoa cổ mỏi nhừ, mặt mày nhập nhèm h chuyện gì? Sao anh la hét om sòm thế?”
Thomson kích động nói: “Chúng tôi đã nghiên cứu ra thuốc giải! Lục Hỉ Bảo được cứu rồi!”
Đã xảy ra Phó Hàn Tranh và Nguyệt Như Ca đều khẽ giật mình, đáy mắt hiện lên sự mừng rỡ lập tức bước nhanh đến phòng điều trị.
Thomson cũng vội vàng đi theo: “Sao mấy người không khen tôi một câu nào hết vậy? Tôi thật đúng là thiên tài!”
Nguyệt Như Ca liếc xéo anh ấy một cách khinh bỉ nói: “Nếu như không có Giang Thanh Việt thì một mình anh có thể nghiên cứu ra nước thuốc sao? Tôi thấy anh ở phòng thí nghiệm này cũng toàn là ngủ, chủ yếu vẫn là Giang Thanh Việt tự mình nghiên cứu ra”
“Nói hay nhỉ, nếu không phải ý tưởng của tôi đột phát đổi liều lượng thành phần thì thuốc giải này có thể thành công không? Cho nên tôi là nhân tố quyết định có được không hả?”
Nguyệt Như Ca tán dương qua loa: “Được được được, anh giỏi nhất, anh giỏi nhất trên đời này, anh mau lên trời đi”
Bọn họ đứng bên ngoài phòng điều trị nhìn tình huống trong phòng.
Giang Thanh Việt đã tiêm thuốc giải vào trong cơ thể Lục Hỉ Bảo, Giang Thanh Việt luôn luôn quan sát phản ứng thân thể của Lục Hỉ Bảo.
Ước chừng qua mười phút là tác dụng của thuốc hản đã có hiệu quả rồi, thế nhưng Lục Hỉ Bảo trừ giật giật ngón tay ra thì làm thế nào cũng không tỉnh lại.
Số liệu cơ thể trên máy đo điện tim cũng không có thay đổi quá lớn.
Mắt đen thâm thúy của Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm vào cô gái: “Hỉ Bảo, tỉnh lại đi. Hỉ Bảo?”
Giang Thanh Việt gọi Lục Hỉ Bảo vô số lần, anh ấy nhìn chằm chằm vào cô ấy khoảng hơn nửa tiếng nhưng Lục Hỉ Bảo cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ánh sáng ở đáy mắt Giang Thanh Việt bị giảm xuống, bởi vì vui sướng kích động mà nhịp tim tăng tốc cũng dần dần lạnh đi…
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Rõ ràng vừa rồi thí nghiệm trên chuột bạch rất thành công.
Thế nhưng tại sao đến chỗ Lục Hỉ Bảo đã qua hơn nửa tiếng mà cô cũng không tỉnh lại.
Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề?
Bên ngoài phòng điều trị, Thomson nhíu mày sờ căm như có điều suy nghĩ: “Lạ thật, sao Lục Hỉ Bảo còn chưa tỉnh lại, lý nào lại thế được.
Thuốc này có tác dụng rất mạnh, chậm nhất hai mươi phút sẽ tỉnh lại, thế nhưng đã sắp bốn mười phút trôi qua sao còn chưa tỉnh?”
Nguyệt Như Ca: “Có phải thuốc này vốn chẳng có tác dụng không?”