Nửa đêm, Phó Giai nằm mơ một giấc mơ dài và kinh hoảng.
Cô ta chợt tỉnh giấc.
Căn phòng tối được ai đó bật đèn lên. “Giai Giai? Con sao vậy?”
Phó Giai nhào vào lòng Triệu Nhàn, toàn thân run rẩy: “Mẹ…mẹ…con mơ thấy Mộ Vi Lan toàn thân đẫm máu nhào về phía con đòi mạng…Con còn mơ thấy bố muốn đánh chết con…Ông ấy ép con phải đền mạng cho Mộ Vi Lan…
Triệu Nhàn nằm trong vòng tay của Triệu Nhàn, khuôn mặt đẫm nước mắt và hai mắt đỏ ửng.
Triệu Nhàn vỗ về an ủi cô ta: “Đều là mơ, đều là mơ thôi. Con đừng sợ, dù thế nào con cũng là con gái ruột của bố con, ông ấy sẽ không đối xử với con như vậy đâu. Ngoan.”
“Mẹ…con nghĩ mình không thể tiếp tục ở lại Bắc Thành nữa, con phải rời khỏi đây!”
Triệu Nhàn nhìn cô ta: “Nhưng, nhưng nếu bây giờ con rời đi sẽ khiến người khác nghi ngờ, con nghe lời mẹ, đợi một thời gian nữa, mẹ sẽ đưa con về Anh.
Phó Giai ra sức lắc đầu: “Mẹ, con không thể đợi được…Nếu bố biết chuyện này là do con làm, bố nhất định sẽ đưa con đến đồn cảnh sát! Bố có thể cho Mộ Vi Lan một nửa tài sản của mình, điều này đủ để thấy con và mẹ trong lòng bố, không hề quan trọng bằng Mộ Vi Lan!”
Cánh phòng đột nhiên bị đạp tung ra. Phó Giai run rẩy, thu mình lại trong lòng Triệu Nhàn.
Bên ngoài cửa chính là Phó Chính Huy. Phó Chính Huy giận dữ quát lên: “Phó
Giai! Đi ra đây!”
Phó Giai nép mình trong lòng Triệu Nhàn, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ….mẹ cứu con….cứu con…”
Triệu Nhàn ôm chặt con gái, lạnh lùng nói: “Phó Chính Huy, chuyện này không liên quan gì đến Giai Giai! Người muốn bắt cóc Mộ Vi Lan là tôi!”
“Triệu Nhàn! Có ai làm mẹ như bà không?! Bà lại dám dung túng cho con gái mình bắt cóc người khác! Bà dạy con như thế, sớm muộn sẽ có ngày hủy hoại con bé!”
Phó Giai nghe thấy câu nói này, cô ta đột nhiên bật cười, cô ta ra khỏi vòng tay của Triệu Nhàn, trừng mắt nhìn Phó Chính Huy vừa khóc vừa cười nói: “Con đã bị hủy hoại rồi! Tất cả là do bố! Con mới là con gái ruột của bố! Tại sao bố lại đối xử tốt với Mộ Vi Lan hơn cả con gái ruột của bố! Bố có biết cả đời con đã bị bố hủy hoại rồi không!”
VietWriter
Phó Chính Huy bước tới và tát mạnh vào mặt Phó Giai. “Đồ mất dạy!”
Khóe miệng Phó Giai bị đánh chảy máu, cô ta ôm lấy gò má bị đánh, nghiêng đầu sang một bên và khẽ cười: “Vì một đứa con gái không cùng huyết thống mà bố đánh con, mắng con, chia một nửa tài sản cho đứa con gái đó. Bố, trong mắt bố, con thật sự là con gái ruột của bố sao?”
Phó Chính Huy hít một hơi thật sâu, mím môi, lạnh lùng nhìn cô ta và nghiêm nghị hỏi: “Rốt cuộc con bắt cóc Vi Lan đến đâu rồi!”
“Bố, có phải là nếu Mộ Vi Lan chết, bố còn muốn con đền mạng?”
“Con…! Phó Giai, Mộ Vi Lan là chị dâu của con! Cho dù Mộ Vi Lan và con không cùng huyết thống, con cũng không nên bắt cóc con bé!”
Phó Chính Huy đau lòng nghĩ, sao ông có thể sinh ra một đứa con gái như vậy được chứ.
Triệu Nhàn cũng rơi nước mắt, bà ta trừng mắt nhìn Phó Chính Huy: “Phó Chính Huy, ông vì Mộ Vi Lan mà đối xử với mẹ con tôi như vậy, ông có yên lòng không?”
Phó Chính Huy ôm đầu, mệt mỏi ngồi xuống mép giường, quay lưng lại với Triệu
Nhàn và Phó Giai: “Bây giờ ta không muốn tranh luận với các người điều này. Phó Giai, tốt hơn hết là con nên nói cho ta biết, con đã bắt cóc Mộ Vi Lan đi đâu rồi! Nếu Mộ Vi Lan thật sự xảy ra chuyện gì, người đầu tiên không tha cho con, không phải là ta.”
Phó Chính Huy quay lại nhìn Phó Giai: “Con nên biết rằng Mộ Vi Lan quan trọng với anh trai con như thế nào.”
Đôi mắt đẫm lệ của Phó Giai run lên dữ dội.
Cô ta cười lớn: “Tại sao, tại sao khi Mộ Vi Lan xảy ra chuyện, các người đều quan tâm cô ta như vậy! Khi con xảy ra chuyện, các người ở đâu! Ở đâu chứ?”
Phó Hàn Tranh cử người tìm kiếm Mộ Vi Lan khắp thành phố. Cả Bắc Thành gần như đều bị lật tung lên.
Đêm khuya, Phó Hàn Tranh ngồi trên ghế sofa, anh bóp trán, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Giang Thanh Việt cũng cử người giúp tìm kiếm tung tích của Mộ Vi Lan, nhưng đã vài tiếng trôi qua….
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh.
Phó Hàn Tranh giật mình, nhanh chóng nghe điện thoại.
Đầu dây điện thoại bên kia có tiếng gió đêm: “Boss, bà chủ đang ở trong một nhà máy bỏ hoang ngoại ô phía Tây!”
Ngoại ô phía Tây, trong một nhà máy bỏ hoang.
Xung quanh đột nhiên bùng lửa lớn.
Mộ Vi Lan ngất xỉu đi một lần, và được đánh thức bởi mùi khói nồng nặc.
Xung quanh không có ai, chỉ có những tiếng sột soạt đang bị ngọn lửa thiêu đốt.
Cô muốn kêu cứu, nhưng cổ họng cô đau và không thể phát ra tiếng.
Dưới người cô là một vũng bùng, giữa hai chân cô có một dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Mộ Vi Lan bị trói hai tay, cô muốn vươn tay ra đầu ngọn lửa để ngọn lửa đốt cháy sợi dây, nhưng làn da non nớt của cô vừa chạm vào lửa nóng đã vô cùng đau đớn, cô lập tức rút tay lại.
Đau, vô cùng đau đớn. Tay cô đau, bụng cô đau…
Mọi tế bào trong cơ thể cô đều đang đau
Nước mắt cô bất lực rơi xuống. đón.
Cô bị sặc nghẹn, khó khăn phát ra tiếng: “Có ai không…cứu tôi với! Cứu tôi với! Có người ở đây…
Không có bất kì một hồi đáp nào.
Ngọn lửa ngày càng lớn.
Bầu trời lửa làm cô nhớ lại trận hỏa hoạn mười năm trước. là “Hàn Tranh….Hàn Tranh…”
Mười năm trước, Hàn Tranh đã cứu cô.
Vậy hôm nay thì sao, liệu Hàn Tranh có còn xuất hiện không?
Cô hít phải nhiều khói và gần như ngất đi, cô gục xuống đất, cô bất lực suy nghĩ, cô sắp chết rồi phải không.
Những hình ảnh đẹp đẽ và ấm áp của cô cùng với Hàn Tranh xuất hiện trong ngọn lửa kia.
Khi Phó Hàn Tranh đến nhà máy ngoại ở ngoại ô phía Tây, đội cứu hỏa vẫn chưa đến.
Phó Hàn Tranh không hề do dự, anh muốn xông vào trong cứu người nhưng bị Từ Khôn giữ lại. “Boss, bây giờ quá nguy hiểm, anh không thể vào trong!”
Nhưng Phó Hàn Tranh lại đẩy Từ Khôn ra: “Nếu Tiểu Lan xảy ra chuyện, tôi sẽ hối hận cả đời!”
Năm đó Phó Tử Dạ có thể không quản mọi thứ nhảy vào biển lửa để cứu Tiểu Lan, tại sao anh lại không thể chứ?
Anh không nghĩ rằng Phó Tử Dạ yêu Tiểu Lan nhiều hơn anh.
Mộ Vi Lan là vợ của anh, là mẹ của con anh, và là người trong trái tim anh. Không ai có thể làm hại cô ấy.
Không biết trôi qua bao lâu, khi cô gần như mất ý thức, cô mơ hồ nghe thấy một tiếng thét gọi. “Tiểu Lan! Tiểu Lan!”
Cô cố gắng mở hai mắt ra, một bóng người dần hiện ra trước mắt cô…
Là giọng nói của Hàn Tranh, là bóng dáng của Hàn Tranh….Hàn Tranh đến cứu cô sao?
Vừa nãy khi nằm đây, toàn thân cô đau đớn, nhưng cơn đau này dường như cũng khiến cô suy nghĩ thông suốt một số việc.
Phó Tử Dạ đột nhiên xuất hiện là bởi vì đêm đó Hàn Tranh đau buồn.
Hàn Tranh đau buồn là bởi vì anh không thể giữ được đứa con trong bụng cô.
Hai hàng nước mắt của Mộ Vi Lan lăn dài.
Phó Hàn Tranh, người đàn ông của cô luôn tự mình gánh chịu đau khổ, không muốn cô phải chịu một chút áp lực nào. “Hàn Tranh…”
Phó Hàn Tranh lao tới, đỡ cô dậy và nhanh chóng cởi trói tay chân cho cô. “Tiểu Lan, đừng sợ, anh sẽ đưa em ra ngoài ngay đây.”
Mộ Vi Lan ôm chặt cổ anh: “Hàn Tranh, em đau quá.”