Nếu muốn để cho Kiều Lạc trở về bên cạnh mình, đứa bé trong bụng của cô và Hà Vận, không thể giữ lại.
Sau khi ăn mì bò trong một nhà hàng nhỏ, Kiều Lạc vừa đặt đĩa và đũa xuống thì Kỳ Ngạn Lễ nói: “Em ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi thôi”
Kiều Lạc khẽ cau mày. Cô ấy vừa ăn xong, muốn ngồi nghỉ ngơi một lát nhưng lại ngại Kỳ Ngạn Lễ, cho nên cũng không nói gì nhiều mà đi theo anh ta lên xe.
Kiều Lạc ngồi ở ghế sau, nghĩ rằng Kỳ Ngạn Lễ sẽ đưa cô ấy trở lại trường học nhưng phát hiện ra rằng chiếc xe đang lái ra bên ngoài trấn.
“Kỳ Ngạn Lễ, anh tính đưa tôi đi đâu vậy?”
Người đàn ông mấp máy bờ môi mỏng, giọng nói lạnh lùng: “Tôi muốn đi mua sắm ở trong thành phố”
Có lẽ Kỳ Ngạn Lễ sợ trong lòng Kiều Lạc nghỉ ngờ nên anh ta còn nói: “Dù sao thì hiệu trưởng đã cho em nghỉ một ngày. Em cũng đi mua sắm với tôi lâu như vậy rồi thì đừng ngại ở lại với tôi thêm một buổi chiều”
VietWriter
Kiều Lạc nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này cũng hay quá.
Cô ấy là một người phụ nữ có thai, một người phụ nữ có thai! Vậy mà phải đi dạo với anh một ngày! Anh ta thật sự rất đáng xấu hổ.
Nhưng Kiều Lạc lại không thể làm gì khác. Đây là nhiệm vụ mà hiệu trưởng giao cho cô ấy. Ai bảo Kỳ Ngạn Lễ tặng gân mười tám tỷ đồng cho trường tiểu học Thanh Phong? Anh ta là khách quý của hiệu trưởng nên không thể lơ là.
“Kỳ Ngạn Lễ, hôm nay tôi có thể cùng anh đi dạo cả ngày nhưng sau này, tôi hi vọng anh sẽ không tới làm phiền tôi nữa!”
Kỳ Ngạn Lễ nhếch mép, anh ta im lặng không nói lời nào.
Từ huyện Nhạc lái xe đến thành phố mất hơn một giờ đồng hồ mới đến nơi.
Kiều Lạc đang ngủ mê man ở trên xe, khi đến thành phố thì cô ấy nhận được một cuộc điện thoại của Hà Vận gọi tới: “Kiều Lạc, Kiều Lạc, hiệu trưởng nói cô đi cùng vị Tổng giám đốc Kỳ kia lên trấn dạo chơi.
Cũng đã sắp chiều rồi mà sao hai người không có quay trở lại?”
Kiều Lạc cắn môi, cô ấy liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe ở phía trước rồi giải thích với Hà Vận: “À, Tổng giám đốc Kỳ vẫn muốn đi vào thành phố mua sắm nên chúng tôi lái xe đến đó. Có lẽ khoảng năm giờ chiều thì chúng tôi mới có thể quay trở lại trường học được”
Hà Vận nhịn không được phàn nàn qua điện thoại: “Tổng giám đốc Kỳ muốn đi mua sắm, sao anh ta không gọi điện cho tôi? Anh ta cũng không thể không biết răng cô đang mang thai. Cô là một người phụ nữ mang thai nha, đi mua sắm với anh ta một ngày, có hợp lý không?”
Một hai câu nói ở trong điện thoại cũng không thể giải thích hết được, cho nên Kiều Lạc nói: “Cứ như vậy đi, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy trước”
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Ngạn Lễ hừ lạnh một tiếng. Từ trong kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt của Kiều Lạc: “Sao em không nói Kỳ Ngạn Lễ là người đàn ông của em? Không dám sao?”
Ánh mắt giễu cợt của Kiều Lạc đối diện với ánh mắt của anh ta ở trong gương: “Chuyện đã qua rồi, còn phải nói nữa sao?”
Cô ấy muốn coi anh ta là quá khứ, điều này đã hỏi qua ý kiến của anh ta chưa?
Vẫn chưa chắc chắn ai sẽ trở thành quá khứ của nhau đâu.
Chiếc Bentley màu đen lái tới trước cửa bệnh viện hạng ba tốt nhất tại Sơn Thành “Xuống xel”
Kiều Lạc nhìn lướt qua bệnh viện rồi nhíu mày: “Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
Kỳ Ngạn Lễ không trả lời mà xuống xe, anh ta mở cửa xe phía sau ra rồi kéo cánh tay của cô ấy.
Trong lòng Kiều Lạc cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô ấy tức giận nói: “Kỳ Ngạn Lễ! Anh bị điên à? Tôi không muốn đi tới bệnh viện!”
Nhưng một người đàn ông mạnh mẽ như Kỳ Ngạn Lễ làm sao có thể cho phép Kiều Lạc được tự do. Bàn tay to của anh ta siết chặt lấy cánh tay mảnh mai của cô ấy, cổ tay Kiều Lạc nhanh chóng đỏ lên.
Kỳ Ngạn Lễ cứng đầu kéo người phụ nữ sải bước về phía bệnh viện.
Kiều Lạc rống lên: “Kỳ Ngạn Lễ! Anh thả tôi ra! Có nghe thấy cái gì không!”
Kỳ Ngạn Lễ ngoảnh mặt làm ngơ. Kiều Lạc hung hăng cắn một cái ở trên mu bàn tay của anh ta.