Ngày đầu tiên Mộ Vi Lan đến Á Hoa làm việc, Kỳ Ngạn Lễ liền sai trợ lý của mình đích thân đi sắp xếp công việc cho cô, tất cả nhân viên của bộ phận thiết kế đều vô cùng ngạc nhiên.
Khi Mộ Vi Lan theo trợ lý đi làm thủ tục nhận chức, mọi người ở văn phòng thì thầm nói riêng.
“Mọi người nói xem, Mộ Vi Lan này có lai lịch gì, mà trợ lý Lí Đạt của tổng giám đốc Kỳ phải đích thân đưa cô ta đi nhận chức.”
“Phải đó, nhưng mà cô ta hình như cũng không phải là thợ thiết kế nổi tiếng gì đâu.”
“Lẽ nào là có gian tình với tổng giám đốc Kỳ của chúng ta sao?”
“Nhưng không phải mọi người nói, trước kia từng nhìn thấy thiên kim Diệp Quả của nhà họ Diệp thường xuyên đến công ty chúng ta để tìm giám đốc Kỳ sao? Nhà họ Diệp ở Bắc thành vô cùng nổi tiếng, tổng giám đốc Kỳ với cô Diệp Quả kia cũng là môn đăng hộ đối, nhưng người này, thực sự không có danh tiếng gì luôn đấy.”
“Ai mà biết được chứ, nói không chừng tổng giám đốc Kỳ yêu thiên kim nhà họ Diệp kia chỉ là vì để qua lại trên lợi ích thương nghiệp, nhưng Mộ Vi Lan này, là hồ li tinh được nuôi ở bên ngoài của tổng giám đốc Kỳ.”
“Thế giới của người có tiền, luôn không thể thiếu hồ li tinh và bà hai.
Mộ Vi Lan và trợ lý Lý Đạt vừa làm xong thủ tục nhận chức, thì chuông điện thoại reo lên, là Diệp Quả gọi đến.
Trong lòng cô bỗng hồi hộp vô cớ, chyện này, cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với Diệp Quả nữa chứ.
Du dự một hồi, sau khi nghe máy, Diệp Quả thẳng thắn mở miệng hòi: “Vi Lan, có phải cậu đến công ty của Kỳ Ngạn Lễ làm việc rồi không?”
Mộ Vi Lan đơ ra, tin tức sao có thể truyền đến tai của Diệp Quả nhanh như thế chứ, lẽ nào là Kỳ Ngạn Lễ nói sao?
“Là tổng giám đốc Kỳ nói với cậu à?”
Diệp Quả bỏ qua câu hỏi này, “Cậu đừng quan tâm là ai đã nói với tớ, dù sao thì, dù sao thì… cậu có thể không đến Á Hoa làm việc không?”
Cô trước giờ cộc cằn, nhưng hôm nay cậu nhắc nhở cô, cô cũng nhớ ra, mấy lần cô đi hẹn Kỳ Ngạn Lễ đi hẹn hò, Kỳ Ngạn Lễ rất nhanh liền đồng ý, nhưng đều có Mộ Vi Lan ở đó, hơn nữa lần trước bọn họ gặp Mộ Vi Lan ở rạp chiếu phim, Kỳ Ngạn Lễ cũng đặc biệt chủ động mời Mộ Vi Lan đi cùng bọn họ.
Kỳ Ngạn Lễ, chẳng lẽ lại thực sự thích Mộ Vi Lan rồi sao?
Diệp Quả nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy đau đầu, nếu như thực sự như vậy, thì cũng quá máu chó rồi, người bạn thân nhất của cô, với bạn trai của cô..
Diệp Quả tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
Mộ Vi Lan chau mày, “Tại sao? Quả Quả, tớ biết chuyện này tớ không nói trước với cậu, là tớ không đúng, nhưng Á Hoa thực sự rất phù hợp với tớ, đúng rồi, tự dưng tớ muốn chuyển ngành, tớ vốn dĩ là làm tranh minh hoạ, nhưng tớ thấy, thị trường tranh minh hoạ bất luận là ở đâu đều tương đối chật hẹp, tớ nghĩ rồi, tớ nhất định sẽ bắt đầu học từ căn bản của việc thiết kế trang sức…”
Cô vẫn chưa nói xong, Diệp Quả liền nói: “Bắc thành có nhiều công ty mỹ thuật như thế, tại sao cậu cứ phải chọn Á Hoa chứ?”
Mộ Vi Lan sững sờ, dường như đã hiểu cái yêu cầu này của Diệp Quả rốt cuộc là tại sao, “Quả Quả, có phải cậu.. sợ tớ với Kỳ Ngạn Lễ. ?”
“Kể cả cậu sẽ không như thế nào với Kỳ Ngạn Lễ, cậu thân làm vợ của cậu tớ, bản thân đã phải tránh nghi ngờ, người Bắc thành đều biết, cậu tớ quan hệ bất hoà với Kỳ Ngạn Lễ, cậu là vợ của cậu tớ, thì tại sao lại không ở Phó thị làm việc?”
Con mắt của Mộ Vi Lan lắng xuống, “Sao cậu lại biết chuyện này?”
Ngữ khí của Diệp Quả đã bắt đầu có chút không tốt, “Vi Lan, tớ coi cậu là người bạn thân nhất của mình, nhưng cậu thì sao, chuyện gì cũng không nói cho tớ biết, cậu với cậu tớ đều đã kết hôn rồi, tại sao vẫn cứ không nói cho tớ biết?”
“Quả Quả, chuyện này không phải như cậu nghĩ đâu, chuyện này rất phức tạp, tớ luôn muốn giải thích với cậu..”
“Vi Lan, nếu như cậu thực sự là bạn thân nhất của tớ, thì đừng làm việc ở Á Hoa. Cậu làm việc ở Á Hoa, không những là tớ không vui, mà cậu tớ cũng rất không thích cậu làm việc ở công ty đối thủ của cậu ấy.”
Diệp Quả nói xong những lời này, liền thẳng thắn cúp máy.
Cô cầm điện thoại, kề cà không buông điện thoại từ bên tai xuống, ngẩn ngơ một hồi rất lâu.
Lí Đạy đưa thẻ nhân viên cho cô, “Cô Mộ, cô sao thế?”
Mộ Vi Lan nhận lấy thẻ nhân viên, cười nói, “Không có gì?”
Trên đường cô quay lại bộ phận thiết kế, nghĩ đến chuyện này chắc là Phó Hàn Tranh nói với Diệp Quả, Phó Hàn Tranh đây rõ ràng là gây chia rẽ tình cảm của cô và Quả Quả, cô rời khỏi Phó thị, lẽ nào vẫn không thể đến công ty khác làm việc sao?
Càng nghĩ, càng phát cáu.
Đến chập tối, Mộ Vi Lan từ cửa kính nhìn ra bầu trời ở bên ngoài, đã sắp tối rồi.
Người của bộ phận thiết kế đều đã đi hết, cô là người cuối cùng thu dọn đồ đạc rời đi.
Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông. “Vẫn chưa đi à? Không phải là tan làm từ sớm rồi sao?”
Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn, là Kỳ Ngạn Lễ.
“Tôi vừa mới tiếp xúc với ngành nghề này, lại là ngày đầu tiên đi làm, đương nhiên phải cố gắng hơn người khác một chút, nhưng mà tôi đang định về nhà đây rồi.”
Kỳ Ngạn Lễ gật đầu, nói: “Đi thôi, tôi vừa lúc tiễn cô về.”
Mộ Vi Lan sững sờ, “Tổng giám đốc Kỳ, không cần đâu.”
Kỳ Ngạn Lễ cười nhạt nhìn cô, “Chắc sẽ không lại sợ Diệp Quả hiểu nhầm đấy chứ?”
“Anh là bạn trai của Quả Quả, anh đưa tôi về không thích hợp cho lắm.”
Kỳ Ngạn Lễ sâu lắng nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Nếu như tôi nói, tôi định chia tay với Diệp Quả thì sao?”
“Cái gì cơ?”
Mộ Vi Lan giật nảy mình, mím môi nói: “Quả Quả rất thích anh, anh không thể chia tay cậu ấy được, cậu ấy sẽ rất buồn.”
“Nhưng nếu như tôi không thích cô ấy, mà cứ tiếp tục yêu, sau này chỉ sẽ khiến cho cô ấy càng buồn hơn thôi.”
Mộ Vi Lan lạnh lùng nói: “Nếu anh đã không thích cậu ấy, tại sao lúc đầu còn đồng ý yêu cậu ấy? Tại sao anh lại làm như vậy?”
Kỳ Ngạn Lễ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tức giận của cô, cũng thực sự là có chút giống Tang Tang, li chau mày cười nhẹ, “Tôi trước giờ chưa từng đồng ý yêu cô ấy, là cô ấy quấn lấy tôi, đi đến đâu cũng nói là bạn gái của tôi, tôi hết đường chối cãi, đành phải thừa nhận. Vả lại, tôi bây giờ vẫn không muốn gây khó dễ cho nhà họ Diệp.”
Mộ Vi Lan dùng ánh mắt có chút khinh thường nhìn anh ta, “Đàn ông các anh đều cứ không từ chối không chấp nhận như thế sao?”
Kỳ Ngạn Lễ như vậy, Phó Hàn Tranh cũng thất Phó Hàn Tranh từ trước đến giờ chưa từng từ chối cô, giữa những chuyện thâm kín, cũng đã từng ấm áp đau khổ với cô, nhưng trước giờ anh lại cũng chưa từng nói rằng anh rung động với cô, chỉ chậm rãi, mập mờ, không từ chối, không chấp nhận, cái thái độ này, thường sẽ khiến cho bên chủ động, bất giác càng lún càng sâu.
Cái hành động này, quả thực khốn nạn.
Kỳ Ngạn Lễ cười nhẹ ra tiếng, “Hình như cô đang đem hờn giận của ai đó, cũng ném lên người tôi thì phải.”
Mộ Vi Lan bị nhìn thấu, mặt bỗng nóng lên, “Tôi chỉ là luận sự mà thôi.”
Nói xong, liền xách túi giãẫm đôi giày cao gót bước nhanh ra khỏi văn phòng, Kỳ Ngạn Lễ đi theo cô.
“Cái giờ này, ở trung tâm thành phố rất khó gọi xe, tôi sớm muộn gì cũng sẽ nói rõ với Diệp Quả.”
Khi Kỳ Ngạn Lễ đưa Mộ Vi Lan về nhà, chiếc Bentley màu đen vừa dừng lại, Mộ Vi Lan liền nhìn thấy trước cửa nhà họ Mộ có một chiếc Spyker màu đen quen mắt dừng ở đó.
Là xe của Phó Hàn Tranh.
Trong lòng cô bỗng thấy hồi hộp, đột nhiên có chút chột dạ bị bắt gian tình.
Cho dù, cô với Kỳ Ngạn Lễ là trong sạch!