Lục Hỉ Bảo bị Nguyệt Như Ca kéo vào trong lều của cô ta Lục Hỉ Bảo khinh thường tức giận, nhưng vì vấn đề thể diện, cô không thể nhấc chân bỏ chạy đi.
Nguyệt Như Ca nhìn cô, trêu trọc: “Sao thế? Không vui à?
Tôi mời cô ngủ cùng là vinh hạnh của cô, cô có biết trên đời này có bao nhiêu đàn ông muốn lên giường tôi không, tôi không cho họ cơ hội đấy”
Lục Hỉ Bảo nghẹn họng: “Tôi có phải là đàn ông đâi Có điều nói thật, nếu như cô cũng là đàn ông, có lẽ cô sẽ gục ngã trước vẻ đẹp của Nguyệt Như Ca!
Lục Hỉ Bảo nghiêm túc đánh giá Nguyệt Như Ca, nói đến vóc dáng, trông Nguyệt Như Ca cao gầy đầy hấp dẫn, xét về khuôn mặt, vẻ đẹp của Nguyệt Như Ca rất đại chúng, nếu ở thời cổ đại thì nghiêng nước nghiêng thành, hại nước hại dân, vì thế, tại sao Giang Thanh Việt lại chọn cô mà không phải Nguyệt Như Ca kia chứ?
Đây là vấn đề đáng để suy ngẫm.
Nguyệt Như Ca phát hiện cô gái này liên tục nhìn mình, cô nhướn mày: “Cô nhìn tôi làm gì? Tôi rất đẹp sao?”
Lục Hỉ Bảo nhắm mắt: “Đừng tự luyến nữa. Tôi đã gặp nhiều người còn đẹp hơn cô nhiều”
VietWriter
“Thật sao? Tôi chưa từng gặp ai đẹp hơn mình cả.”
Khoé môi Lục Hỉ Bảo giật giật Sao người phụ nữ này lại tự luyến đến mức độ này chứ?
Khiêm tốn một chút không được sao?
Nguyệt Như Ca cởi áo khoác ra, năm xuống chiếc giường thô sơ rồi đắp chăn lên: “Tôi ngủ đây, cô không ngủ à?”
Lục Hỉ Bảo nhìn trời: “Tôi không buồn ngủ, bây giờ tôi vẫn chưa muốn ngủ”
“Nhưng tôi thấy mắt cô thâm lắm đấy”
Lục Hỉ Bảo: Nguyệt Như Ca nằm trên giường ngủ, Lục Hỉ Bảo thì ngồi thiền bên đó, hai bàn tay nhỏ ngửa ra, tự thôi miên chính mình: “Tôi không bưồn ngủ, tôi không buồn ngủ”
Không biết đã qua bao lâu, Lục Hỉ Bảo lén nhìn người phụ nữ trên giường, rón rén bò lại gần xem xem Nguyệt Như Ca đã ngủ thật chưa, kết quả, cô vừa đi tới Nguyệt Như Ca đã siết chặt tay cô.
“Cô là trộm sao?”
Xưa nay tính phòng bị của Nguyệt Như Ca rất cao, khi ngủ cũng rất cảnh giác, vì thế lúc nãy cô xem Lục Hỉ Bảo như kẻ đang muốn đánh lén mình, lúc cầm cổ tay Lục Hỉ Bảo cũng không mấy nhẹ nhàng, làm cô phải nhăn mặt vì đau.
“Đau đau đau! Cô nhanh bỏ tôi ra!”
Nguyệt Như Ca buông tay cô ra: “Nếu vừa rồi tôi siết mạnh hơn thì bây giờ tay cô đã gấy rồi.
“Sao một cô gái như cô lại khoẻ thế?” Lục Hỉ Bảo lườm cô ta một cái.
Nguyệt Như Ca cũng lườm lại cô: “Không khỏe thì tôi đã chết dưới nòng súng của kẻ địch từ lâu rồi”
Nghe vậy, trái tim của Lục Hỉ Bảo hơi nhói lên, thật ra cô gái này cũng không tệ lắm, chỉ là miệng mồm hơi xấu một chút thôi: “Sao cô vẫn chưa ngủ?”
“Vốn dĩ tôi đã ngủ say rồi, ai bảo cô đánh lén tôi”
Lục Hỉ Bảo trợn mắt: “Vậy cô ngủ nhanh đi, tôi ngồi đây bảo vệ cô.”
Nguyệt Như Ca Một đặc công được đào tạo bàn bản như cô lại cần một kẻ yếu ớt như Lục Hỉ Bảo bảo vệ à.
“Cô định nhân lúc tôi ngủ say thì chạy sang trại của người đàn ông bên cạnh chứ gì?”
Mắt Lục Hỉ Bảo đảo quanh, phủ nhận: “Không có”
“Được, cô không có, sáng sớm mai lúc tôi tỉnh dậy, hy vọng có thể nhìn thấy cô”
Lục Hỉ Bảo nhếch môi Chương 580: Hỉ Bảo nhà anh đáng yêu hơn cô ấy Đến nửa đêm, Lục Hỉ Bảo rón rén như kẻ trộm. Cô nhìn Nguyệt Như Ca nằm trên giường, có lẽ là ngủ thật.
Lúc này, cô mới khom lưng, nhẹ nhàng chạy ra khỏi lều vải.
Nguyệt Như Ca đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. Cô ầm ï như vậy mà nghĩ cô ta không biết được hay sao.
Đột nhiên trong lòng Giang Thanh Việt xuất hiện một chú gấu con mềm mại. Anh mở mắt ra thì thấy một cô gái nhỏ đang chui vào lòng mình.
“Sao lại chạy đến đây? Nguyệt Như Ca đâi Đôi mắt đen láy của cô nhìn anh chằm chặp: “Tại sao anh không đi tìm em?”
Giang Thanh Việt cười khi lếu tối nay em không đi cùng Nguyệt Như Ca, có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chưa ngủ được đâu: Nhất thời, Lục Hỉ Bảo không hiểu được ý nghĩa câu nói đó: “Cái gì?”
Giang Thanh Việt cúi đầu hôn sát bên tai cô, giọng khàn khàn nói: “Nếu tối nay em ngủ bên cạnh anh, chắc chắn bây giờ em đã bị anh giày vò đến mệt rồi. Bảo, nếu em không buồn ngủ thì anh rất sẵn lòng được hầu hạ em đấy..”