Giang Thanh Việt lặng người vài giây: “Tống Kiều nói cho em?”
Lục Hỉ Bảo nghẹn ngào: “Vâng.”
Giang Thanh Việt cảm nhận được nước mắt của cô đã ướt đẫm lưng anh, nóng hổi.
“Tại sao người khác thì biết, nhưng là bạn gái của anh mà em lại không biết, Giang Thanh Việt, sao anh có thể như vậy chứ, lỡ anh xảy ra chuyện…mà em không biết thì làm sao em có thể nhìn anh lần cuối đây?”
Môi Giang Thanh Việt hơi hạ xuống, anh khẽ nói: “Vậy thì không gặp lần cuối nữa, lần cuối thì có gì hay ho đâu chứ”
“Nếu cả đời này không thể quên được anh, không thể tìm thấy anh, em sẽ vĩnh viễn không hạnh phúc”
“… Anh xin lỗi. Anh đã không suy nghĩ thấu đáo rồi.”
Lục Hỉ Bảo nhất thời không nhịn nổi, chính cô là người không đúng, vậy mà giờ Thanh Việt lại là người xin lỗi.
Lục Hỉ Bảo càng ôm chặt anh hơn: “Sau này…em sẽ không để anh phải một mình chống chọi nữa, anh thương em, em cũng sẽ thương anh.”
Giang Thanh Việt mỉm cười, vươn tay kéo cô vào lòng từ phía sau, anh thở dài: “Hỉ Bảo của chúng ta lớn rồi, biết thương người khác rồi.”
Lục Hỉ Bảo chạm vào vết sẹo do phẫu thuật và vết thương do súng bắn trên người anh, cô đau lòng, căn môi nói: “Em biết, cái chết đối với anh chỉ là chuyện bình thường, nhưng đối với em, không gì quan trọng bằng mạng sống. Giang Thanh Việt, em muốn anh sống thật tốt, anh không thể chết được”
VietWriter
Giang Thanh Việt nhìn nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của cô, nghiêm túc hứa từng chữ một: “Trước đây thì anh không sợ chết, nhưng từ nay, anh sẽ toàn tâm toàn lực để bảo vệ bản thân mình, trở về gặp lại em.”
‘Vì cô mà anh sợ chết, trước đây, dù nguy hiểm thế nào anh cũng chỉ nghĩ làm sao để có thể giải quyết nhiệm vụ, nhưng bây giờ, anh lại mong muốn được sống sót trở về, cho dù chỉ có thể được nhìn cô từ xa.
Vì cô, Giang Thanh Việt mới hiểu được có thể sống quan trọng như thế nào.
Ôm một chút nữa được không?
Sáng sớm, Lục Hỉ Bảo ngủ dậy, cô tỏ ra khó chịu và cáu kỉnh.
Giang Thanh Việt hỏi: “Em tỉnh hẳn chưa? Chúng ta đi ăn sáng, ăn xong anh tiễn em về Bắc Thành nhé.”
Lục Hỉ Bảo uể oải đứng trong phòng tắm bóp kem đánh răng, lơ lớ nói: “Em còn chưa đánh răng, sao mà anh vội thế”
Giang Thanh Việt dựa vào cửa phòng tắm, tỉnh nghịch nhìn cô: “Đây là lân thứ hai em đánh răng trong sáng nay rồi đấy”
Lục Hỉ Bảo: “… Thế ư? Em quên mất”
Cô tiếp tục chà chà, cuối cùng cũng rửa xong bàn chải, thay quần áo xong lại rồi bắt đầu lân la.
“Em… em có thể ở đây vài ngày nữa rồi mới về Bắc Thành được không?”
Giang Thanh Việt liếc cô: “Cho nên sáng nay em cứ lề mề lôi thôi mãi là vì không muốn đi đấy hả?”
“… Không, không được sao?”
Giang Thanh Việt thở dài một hơi, anh kéo cô vào lòng, lấy tay xoa xoa lưng cô, hạ giọng nói: “Ngoan, anh sẽ cố gắng nhanh nhất về Bắc Thành tìm em, nghe lời anh.”
“Nhưng nếu bây giờ em rời khỏi nơi đây, em không còn cách nào liên lạc với anh được, đến lúc anh về Bắc Thành thì tìm em kiểu gì?”
Giang Thanh Việt nhìn khuôn mặt sốt ruột của cô, anh nói: “Ngoài đi làm và ngủ nướng ở nhà ra thì em còn đi đâu được nữa? À còn đi dạo phố với vợ của Phó Hàn Tranh nữa nhỉ, nếu lúc đó anh không gọi được cho em thì sẽ gọi cho Phó Hàn Tranh”
Lục Hỉ Bảo: “…Vậy thì được”
Ăn sáng xong, lúc Giang Thanh Việt đưa cô ra sân bay, đang đi giữa đường, Lục Hỉ Bảo đột nhiên ôm bụng nói: “Bụng em hơi đau, em muốn đi vệ sinhI”
Dứt lời, cô chạy ngay vào nhà vệ sinh gần đó.
Giang Thanh Việt đợi bên ngoài rất lâu nhưng cô mãi không ra.
Giang Thanh Việt ở bên ngoài trêu chọc: “Em lọt xuống hố rồi à?”
Lục Hỉ Bảo uể oải nói ra từ bên trong: “… Không có”
“Thế giờ đi được chưa?”
Lục Hỉ Bảo cau mặt nhăn mày lầm bầm: “Anh làm gì mà cứ vội vã đuổi em đi thế nhỉ? Bạn trai nhà người ta sẽ giữ bạn gái lại mấy ngày, còn anh thì lúc nào cũng rình đuổi em đi”
“Nếu ở đây an toàn, đương nhiên anh sẽ giữ em lại, ngoan, đừng phá nữa.”
Giang Thanh Việt năm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo, đi về phía sân bay.
“Nhưng lỡ đau bụng nữa thì sao? Hay hôm nay em chưa đi vội nhé?”
“Có nhà vệ sinh trên máy bay, Lục Hỉ Bảo”
Lục Hỉ Bảo: “… Ô”
Khi tới cửa máy bay, Giang Thanh Việt buông tay cô ra, nhìn cô rồi nói: “Lên đi, họ sẽ đưa em về Bắc Thành an toàn”
Lục Hỉ Bảo biết mình không thể giở trò nữa, cô gật đầu, nhưng khi quay đầu lại, đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Không biết bao giờ mới có thể gặp anh, hơn nữa, nhỡ đâu những ngày này anh lại thực hiện nhiệm vụ gì nguy hiểm…
Khi Lục Hỉ Bảo chuẩn bị bước lên máy bay, đột nhiên cô quay người lại, chạy xuống nhào vào vòng tay anh, hai tay ôm chặt lấy cổ Giang Thanh Việt.
“Anh phải bảo vệ mình cho tốt, khỏe mạnh trở về Bắc Thành nhé.”
“Được rồi, anh nhớ rồi.”