Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145


Chiều hôm sau, khi sắp tan làm, điện thoại của Mộ Vi Lan reo lên, người gọi đến là Phó Hàn Tranh.


Cô giật mình, không nghe máy ngay.


Bọn họ đã tròn một tháng không liên lạc, Phó Hàn Tranh sẽ không tự nhiên mà gọi điện cho cô. Mộ Vi Lan sợ có chuyện xảy ra với Tiểu Đường Đậu, cô mới nghe máy.


Vừa nghe máy, người đàn ông ở đầu dây bên kia liền nói: “Hôm nay anh có việc quan trọng, em đi đón Tiểu Đường Đậu, đưa nó về nhà nhé.”


Giọng nói của Phó Hàn Tranh vẫn lạnh lùng như bình thường, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào, như thể cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.


Mộ Vi Lan bất chợt cảm thấy cô đơn, cô lạnh lùng nói: “Biết rồi, tôi sẽ đi đón Tiểu Đường Đậu.


Nói xong, không đợi cô cúp máy, Phó Hàn Tranh đã cúp máy trước.


Mộ Vi Lan cau mày nhìn màn hình điện thoại tối đen.


Bây giờ chắc anh đang bận rộn với Hạ Tuyết Tinh và đứa bé trong bụng của cô ta, chắc là anh đã không còn quan tâm đến cô nữa phải không?


Mộ Vi Lan không muốn nghĩ đến những điều đó nữa, cô thu dọn đồ rồi đi đón Tiểu Đường Đậu.


Đến trước cổng trường mẫu giáo, Tiểu Đường Đậu đeo cặp sách chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Mộ Vi Lan, cô bé vội vã chạy tới và ôm chặt cô: “Mộ Mộ! Con nhớ mẹ lắm!”


Mộ Vi Lan cúi đầu hôn lên trán cô bé: “Mẹ…Mộ Mộ cũng nhớ con!”


Mộ Vi Lan mỉm cười và nắm lấy tay của Tiểu Đường Đậu: “Tối nay bố con có việc nên kêu mẹ đến đón con, chúng ta tạm thời không về nhà được chứ?”


“Được ạ, con muốn chơi với Mộ Mộ một lúc rồi mới về nhà!”


“Vậy chúng ta ăn tối bên ngoài trước rồi về được không?”


“Vâng ạ!”


Mộ Vi Lan mỉm cười và hỏi: “KFC?”


Tiểu Đường Đậu chu môi nói: “Con muốn ăn khoai tây nghiền, gà rán và coca!”


Nhìn bộ dạng háu ăn của cô bé, chắc chắn là kể từ lần trước cô đưa cô bé đi ăn KFC, cô bé chưa từng ăn lại. Nhà họ Phó là một gia đình giàu có, trong nhà có tiền có quyền, đương nhiên sẽ coi thường những món ăn nhanh này, và đương nhiên cũng sẽ không cho Tiểu Đường Đậu ăn những thứ được coi là “đồ ăn rác rưởi”.


Nhưng Mộ Vi Lan cảm thấy rằng thỉnh thoảng ăn một bữa sẽ không sao, đặc biệt là khi cô đưa Tiểu Đường Đậu đi ăn KFC, cô sẽ nhớ đến khi cô còn nhỏ, Mộ Quang Khánh cũng thường xuyên đưa cô đi ăn KFC.


Khi đến cửa hàng KFC, Mộ Vi Lan gọi rất nhiều món mà Tiểu Đường Đậu thích ăn, Tiểu Đường Đậu cầm khoai tây chiên lên và ăn ngon lành. Sau một thời gian dài Mộ Vi Lan không gặp cô bé, cô lấy điện thoại ra quay video và chụp rất nhiều ảnh của Tiểu Đường Đậu.


Tiểu Đường Đậu cau mày hỏi cô: “Mộ Mộ đang làm gì vậy?”


“Mộ Mộ đang chụp con đấy, như vậy khi nào Mộ Mộ nhớ con có thể lấy ra xem rồi.”


Nhắc đến đây, Tiểu Đường Đậu thở dài nói: “Mộ Mộ, tại sao mẹ không thể ở bên cạnh bố con nữa? Bố con đi tìm mẹ kế mới cho con rồi, nếu sau này mẹ kế ngược đãi con, con phải làm sao đây?”


Cô bé chống tay lên cằm, trông rất đáng thương.


Mộ Vi Lan hơi sững sờ: “Bố con đã tìm mẹ kế cho con rồi?”


Tiểu Đường Đậu gật đầu và phàn này: “Tối nay bố không thể đến trường đón con là bởi vì bố phải đi xem mắt với một cô xinh đẹp!”


Sắc mặt Mộ Vi Lan tối sầm lại.


Anh nói trong điện thoại rằng hôm nay anh có việc quan trọng, việc quan trọng này là đi xem mắt với người phụ nữ khác?


Ha, vì đi xem mắt mà đến cả con gái ruột của mình cũng không quản?


Hơn nữa, không phải anh đã có Hạ Tuyết Tinh rồi à? Và, Hạ Tuyết Tinh còn mang thai con cho anh, anh còn chạy đi xem mắt?


Đàn ông, quả nhiên đều trăng hoa! May là cô đã chia tay với anh rồi! Tiểu Đường Đậu uống coca và nói: “Mộ Mộ, con sợ cô gái xinh đẹp này sẽ đối xử với con không tốt, hay là chúng ta cùng đi xem thế nào được không?”


“Hả?” Mộ Vi Lan sững sờ: “Nhưng chúng ta cũng không biết địa điểm bọn họ gặp nhau mà.”


“Con biết, tối qua con nghe ông nói với bố, ở nhà hàng Tiên Thủy Vịnh!”


Mộ Vi Lan do dự: “Nhưng chúng ta qua đó như vậy, có vẻ không tốt lắm?”


Dù sao cô đã chia tay với Phó Hàn Tranh rồi. Nếu cô đưa Tiểu Đường Đậu qua đó mà bị Phó Hàn Tranh phát hiện ra, chắc chắn sẽ khiến Phó Hàn Tranh tưởng rằng cô cố tình đến phá hoại.


“Chúng ta lén lút thôi, chúng ta trốn một góc để nghe. Mộ Mộ, Mộ Mộ muốn nhìn thấy con bị mẹ kế ngược đãi hay sao?”


Nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Đường Đậu, Mộ Vi Lan không nỡ. Cũng được, đến xem “”mẹ kế tương lai” của Tiểu Đường Đậu trông thế nào, ít nhất còn biết được chút ít. Nếu không, cô cũng không thể yên tâm để Tiểu Đường Đậu sống cùng với một người mẹ kế độc ác dưới một mái nhà.


Bây giờ các bà mẹ kế đều rất độc ác, Mộ Vi Lan cũng đã từng trải qua, nên cô lo sợ Tiểu Đường Đậu cũng sẽ gặp phải điều tương tự.


Ngộ nhỡ Tiểu Đường Đậu gặp phải một mẹ kế như Thẩm Uyển Yêu, vậy thì không hay rồi.


Khi đến nhà hàng Tiên Thủy Vịnh, Mộ Vi Lan dẫn Tiểu Đường Đậu đến quầy lễ tân và hỏi: “Xin hỏi anh Phó Hàn Tranh đang ngồi ở bàn nào?”


Lễ tân liếc nhìn Mộ Vi Lan và nói: “Tất cả các khách hàng của chúng tôi ở đây đều có thân phận cao quý, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng”


Tiểu Đường Đậu ngẩng cổ lên và nói: “Cháu đến đây để tìm bố. Phó Hàn Tranh là bố cháu, cô không nói cho cháu biết, lát nữa cháu sẽ bảo bố chá sa thải cô!”


Mộ VI Lan: ”…’ Cô bé này có khí thế hơn cô nhiều!


Lễ tân nghe thấy vậy, lập tức nở một nụ cười và nói: “Cháu gái, cháu nói sớm cho cô biết cháu đến đây tìm bố, cô chắc chắn sẽ đưa cháu đi. Tổng giám đốc Phó đang ở bàn 32, cô đưa cháu qua đó nhé?”


Mộ Vi Lan sợ bị phát hiện, cô vội vàng nói: “Không cần đâu, chúng tôi tự đi. Đường Đậu, đi thôi.”


Mộ Vi Lan dẫn Tiểu Đường Đậu vào ngồi xuống bàn 31, phía sau lưng bàn 32. Bởi vì ghế sofa khá cao, Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu trốn đằng sau ghế sofa, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.


Ở bàn 32, Phó Hàn Tranh và Vân Vũ Vi ngồi đối diện với nhau.


Vân Vũ Vi nhìn thấy Phó Hàn Tranh, e thẹn nói: “Tôi luôn ngưỡng mộ anh Phó đây, hôm nay được gặp, quả nhiên là đẹp trai hơn người.”


Giọng nói của người phụ nữ khiến Mộ Vi Lan nổi đầy da gà.


Nói chuyện thì nói chuyện, sao phải yểu điệu thế làm gì?


Sau khi hai người trò chuyện một lúc, Phó Hàn Tranh nói thẳng: “Cô Vân, tôi có một đứa con gái ba tuổi. Không biết cô Vân có muốn chăm sóc cho con gái của tôi không?”


Tiểu Đường Đậu nghe thấy thế, cô bé kích động nói: “Mộ Mộ, bố muốn cô ấy làm mẹ kế của con…ưm…”


Mộ Vi Lan che miệng cô bé lại, hạ thấp giọng: “Suyt, nói nhỏ thôi.”


Phó Hàn Tranh chết tiệt. Đây mới là lân đầu gặp mặt, vừa nói chuyện với người ta được vài câu đã muốn người ta làm mẹ kế của Tiểu Đường Đậu?!


Mộ Vi Lan càng muốn xem xem “cô Vân” này rốt cuộc trông như thế nào, rốt cuộc có vẻ nghiêng nước nghiêng thành thế nào mà mới lần đầu gặp mặt đã cá thể hạ gục Phó Hàn Tranh!


Nhớ đến ngày xưa, khi cô “quyến rũ”


Phó Hàn Tranh trong bữa tiệc, Phó Hàn Tranh không những không cắn câu mà còn khiến cô bẽ mặt!


Mộ Vi Lan ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc nhìn. Kết quả là vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Hàn Tranh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK