Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 809:





Bởi vì cô ta có đủ khí thế, đủ tự tin để có thể nói ra mấy lời ngụy biện cho bản thân mình.





Hàn Chiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp đẽ đang vô tức giận của cô ta, anh ta cũng không còn tâm tư để làm việc nữa. Vì vậy, anh ta cứ thế đóng tài liệu đang làm lại ném qua một bên rồi ôm cô gái nhỏ trong lông ngực đặt lên bàn làm việc.








Nguyệt Như Ca ngồi trên bàn làm việc của anh ta, Hàn Chiến đứng dậy ôm lấy eo cô ta, hai tay thon dài chống hai bên. Sau đó anh ta cúi người nhìn Nguyệt Như Ca một cách chăm chú.





“Cô không sợ tôi thẳng tay ném cô ra ngoài sao?”





Ánh mắt cô gái nhỏ trong suốt, cô ta dám nhìn thẳng vào hai mắt anh ta: “Anh Chiến à, nếu anh muốn ném tôi ra ngoài thì đã ném từ lâu rồi, cớ gì phải đợi tới bây giờ?”





“Cô tự tin quá nhỉ?” Hàn Chiến hơi híp mắt lại.





Cô gái nhỏ ôm lấy cổ của anh ta, trêu chọc: “Tại anh Chiến thương tôi mà”



VietWriter






Trên người cô gái nhỏ có chút hương hoa nhài nhàn nhạt, vừa trong sáng vừa dụ hoặc, có chút say đắm lòng người. Hàn Chiến không nhịn được cúi đầu dụi dụi vào cần cổ nhẫn nhụi, mềm mại của cô ta. Môi mỏng cũng khẽ hôn lên đó một cái, giọng nói khàn khàn nhưng lạnh lùng: “Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể tùy ý đi vào quấy rầy lúc tôi đang làm việc”





Sau khi Hàn Chiến nói xong câu đó, Nguyệt Như Ca lập tức đưa tay che lại đôi môi mỏng của Hàn Chiến.





Hàn Chiến híp mắt, trong ánh mắt lộ ra chút nguy hiểm nhìn chằm chăm cô ta mà hỏi: “Làm cái gì thế?”





Nguyệt Như Ca hùng hồn nói: “Nếu anh Chiến đã không cho phép tôi tùy tiện quấy rầy anh, vậy thì anh Chiến đây cũng không được phép tùy tiện chạm tôi, hôn tôi. Đây là chuyện rất công bằng.”





Vừa dứt lời, Nguyệt Như Ca lập tức nhảy xuống khỏi bàn làm việc, cô ta cực kỳ tự nhiên xoay người rời khỏi phòng.





Đôi môi mỏng của Hàn Chiến hơi cong lên. Anh ta đưa tay kéo lại cổ tay của Nguyệt Như Ca, sau đó kéo lưng cô ta dựa sát vào trong lồng ngực mình. Bàn tay cũng nhanh chóng giữ lại vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.





“Thế nên cô mới cố ý đi vào chọc tôi sao? Chọc ghẹo đủ rồi bây giờ lại muốn đi thẳng một mạch mà không chịu trách nhiệm hả?”





Nguyệt Như Ca chu cái miệng nhỏ lên rồi làm bộ vô tội: ‘Là anh Chiến đuổi tôi đi mà, không phải sao? Thực ra tôi không muốn đi chút nào. Nhưng ban nãy anh Chiến một hai nói rằng không cho phép tôi vào đây quấy rầy anh Chiến lúc anh đang làm việc. Bây giờ tôi đã biết bản thân sai rồi, không muốn ở lại quấy nhiễu anh Chiến làm việc thêm nữa.





Nhưng…bây giờ anh Chiến đây lại ôm lấy Như Ca, không cho Như Ca rời đi. Anh Chiến có ý gì đây”





Hàn Chiến cụp mí mắt xuống, ánh nhìn rơi vào gò má sinh động của cô gái nhỏ, còn thấy cả đôi con ngươi đảo qua đảo lại, giảo hoạt như cáo của cô ta nữa. Một cô gái giả dối như thế, vậy mà Hàn Chiến lại cảm thấy đáng yêu.





“Miệng lưỡi rất trơn tru. Như Ca, cô rất có tài ngụy biện.”





Nguyệt Như Ca hít sâu một hơi rồi xoay người ôm lấy cổ Hàn Chiến, cô ta cũng không già mồm đi cãi nữa: “Anh Chiến, anh xem ở cái tuổi này của tôi, những cô gái khác đều được ra ngoài vui chơi không phải ở nhà. Mặc dù tôi là do anh nhặt được, nhưng tôi cũng muốn có chút nhân quyền. Tôi đã ở biệt thự Ngự Lâm không bước chân ra khỏi cửa lâu như vậy rồi. Anh có thể thả tôi ra ngoài đi chơi một chút hay không?





Cho dù một tuần chỉ thả tôi ra ngoài chơi một ngày thôi cũng được.”





“Muốn đi ra bên ngoài chơi đùa đến thế sao?” Người đàn ông hững hờ hỏi, bàn tay to lớn đặt trên vòng eo mềm mại của cô ta rồi thoải mái tự do xoa nắn.





Nguyệt Như Ca gật đầu: “Đương nhiên là muốn. Tôi còn chưa được đi dạo Hàn Thành bao giờ. Nghe nói ở Hàn Thành có rất nhiều sòng bạc lớn, còn có rất nhiều nơi mua sắm xa hoa, tôi cũng muốn đi xem.”





Hàn Chiến xoa nắn đủ rồi mới buông tay khỏi eo cô ta: “Thả cô ra ngoài chơi cũng được thôi.”





“Thật sao?”





“Chẳng qua là tôi có một điều kiện”





Nguyệt Như Ca hỏi: “Điều kiện gì? Tôi đều đồng ý!”





Hàn Chiến hơi cúi người xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào khóe môi mình nói: “Hôn t: “..” Cái tên đàn ông mất nết này!





Nguyệt Như Ca ôm cổ anh ta rồi vươn người tới hôn khóe môi của anh ta một cái. Tuy nhiên, thứ người đàn ông này muốn, không phải chỉ là một cái hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước đó.





Hàn Chiến siết chặt eo cô ta lại, nghiêng đầu, cứ thế niêm phong khóa môi cô ta lại.





Đôi mắt Nguyệt Như Ca lập tức trừng lớn: Sao cái người đàn ông này có thể vô duyên vô cớ làm như thế chứ?





Đây là tên côn đồ mất nết dám lợi dụng cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK