Trái tim Lục Hỉ Bảo như nhảy lên thình thịch, cô nghiêm túc nhìn bông hoa màu vàng hình sao nhỏ, cẩn thận so sánh với bức ảnh Bối Nam Tinh trong điện thoại của mình, không sai chút nào cả, đây đúng là Bối Nam Tinh.
Cô nhìn bông hoa này rồi xúc động khóc òa, mừng đến phát khóc rồi.
Rốt cuộc cũng có thể tìm thấy Bối Nam Tỉnh cứu mạng Giang Thanh Việt.
Lục Hỉ Bảo năm sấp trên đất, thậm chí cô còn không có tâm trạng mà đứng dậy, cứ nằm nhoài giữa tuyết, cẩn thận đưa tay hái mấy bông Bối Nam Tinh kia.
Nhưng đúng lúc này, giữa màn đêm tuyết trắng, bốn phía xuất hiện một bầy sói đang bao vây lấy cô.
Lục Hỉ Bảo vui sướng hái Bối Nam Tinh xong, cẩn thận cho cả cây hoa mảnh mai nhỏ bé vẫn còn rễ, cho vào trong bình nhỏ, cô muốn lập tức chạy về để Thomson nghiên cứu bào chế thuốc từ cây Bối Nam Tinh này, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy một bầy sói mắt sáng màu xanh lục, đang từ từ đi tới.
Ba con sói, bao vây xung quanh cô, chậm rãi lại gần.
Lục Hỉ Bảo nắm chặt cái bình nhỏ trong tay, nhất định cô phải mang Bối Nam Tỉnh trở về.
VietWriter
Nhưng mấy con sói này y như hổ, ánh mắt chúng nhìn cô chất chứa vẻ tàn bạo và công kích, giống như thể chỉ một giây sau thôi, chúng sẽ nhào lên xé cô ra nuốt vào trong bụng.
Lục Hỉ Bảo ôm chặt cái bình đựng Bối Nam Tinh, muốn lùi về phía sau, nhưng sau lưng cô cũng là con sói đang không.
ngừng bước tới, cô không còn chỗ nào mà trốn được, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi và bàng hoàng.
Cô có thể tưởng tượng được bọn sói này sẽ cắn xé cô hung bạo đến thế nào.
Ngay cả hô hấp cũng dần ngừng lại, cô không dám nghĩ thêm gì nữa…
Tim đập như sấm…
Trán và lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, ướt nhẹp vô cùng.
Lục Hỉ Bảo không thể ngồi yên chờ chết được, cô muốn chạy trốn, liều mạng trốn, trên thực tế hai chân của cô cũng làm như vậy rồi, nhưng ngay giây phút cô lao ra, một con sói sau lưng bỗng nhảy lên nhào về phía cô.
Lục Hỉ Bảo không lo được cho mình, chỉ còn cách ôm chặt cái lọ Bối Nam Tỉnh, bảo vệ nó trong lòng.
Cho dù cô có bị bọn sói ăn mất, nếu như họ có thể tìm được xác của cô, họ sẽ tìm thấy cái lọ Bối Nam Tỉnh này, vậy thì Giang Thanh Việt sẽ được cứu rồi.
“Gào…
“Đoàng Tiếng sói tru và một tiếng súng đồng thời vang lên bên tai Lục Hỉ Bảo.
Sau đó lại là hai tiếng súng và hai tiếng sói gầm rú lên.
Lục Hỉ Bảo hoảng sợ mở mắt ra, ba con sói vây quanh cô đã ngã lăn trong tuyết, dưới người bọn nó nhỏ đầy máu tươi.
Lục Hỉ Bảo sợ đến mức ngồi phịch trên mặt tuyết, nhích dần về phía sau.
Nguyệt Như Ca đi tới gần, đưa tay về phía cô: “Không sao rồi”
Lục Hỉ Bảo run rẩy đưa tay, để cô ấy kéo lên.
Khi Nguyệt Như Ca nhìn thấy cái lọ Bối Nam Tinh mà cô đang ôm chặt trong lòng, mắt cô ấy cũng sáng lên: “Cô tìm được Bối Nam Tinh rồi à?”
Lục Hỉ Bảo dần bình tĩnh lại trong cảm giác khiếp sợ và hốt hoảng lúc vừa rồi: “Chúng ta nhanh mang Bối Nam Tinh về cho Giang Thanh Việt đi”
“Được”
Sau khi về lại lều trại, Thomson nhìn thấy Nguyệt Như Ca và Lục Hỉ Bảo dẫn theo mấy cậu lính đánh thuê quay về, ánh mắt anh ta đầy mong đợi: “Có tìm được Thiêm Tô Vương và Bối Nam Tinh không?”
Lục Hỉ Bảo vội vàng đưa chiếc lọ ra: “Anh xem thử đây có phải là Bối Nam Tinh không?”
Thomson nhìn thử rồi kích động nói: “Không sai, đây đúng là Bối Nam Tinh”
Nguyệt Như Ca dặn dò: “Đừng nói nhiều nữa, nhanh đi bào chế thuốc đi”
Dọc đường đi, cuối cùng giờ đây tâm trạng của Lục Hỉ Bảo mới dần bình tĩnh lại: “Nguyệt Như Ca, vừa nãy cảm ơn cô đã cứu tôi”
Vẻ mặt Nguyệt Như Ca vẫn vô cảm như thường ngày, cô ấy nói: “Cô đi kiếm Bối Nam Tinh nên mới gặp bầy sói, mà vì cứu tôi nên Giang Thanh Việt mới bị thương, cho nên tôi cứu cô là phải, nếu đêm nay cô bị bầy sói ăn thật, đợi đến khi Giang Thanh Việt tỉnh lại, tôi thực sự không biết phải nói với anh ấy thế nào”
Lục Hỉ Bảo cúi mắt, cắn môi đáp: “Xin lỗi, khiến cho mọi người lo lắng rồi. Tôi biết tôi không nên đi lung tung một mình, lại trở thành gánh nặng cho mọi người.”
Hiếm khi Nguyệt Như Ca lại không trách mắng cô, cô ấy chỉ liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Sau này đừng tự ý mạo hiểm như thế nữa, cô không giống như chúng tôi đâu, cô gần như: không có năng lực tự vệ, A Việt mà tỉnh lại, biết chuyện suýt nữa cô bị bầy sói ăn thịt chỉ vì đi tìm Bối Nam Tinh, anh ấy sẽ đau lòng đấy”
“Xin lỗi, tôi chỉ không muốn cứ ngồi chờ như vậy, tôi sợ không tìm được Bối Nam Tinh và Thiềm Tô Vương thì Giang Thanh Việt sẽ chết…”