Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 513


“Em nói cái gì?”


Phó Hàn Tranh sửng sốt một lúc, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực của mình bằng ánh mắt khó hiểu.


Mộ Vi Lan nói: “Em cũng có phải thật sự đến đây để học tập gì đâu chứ, em chỉ muốn đến tham quan Học viện mỹ thuật hoàng gia Anh mà thôi, nhân tiện đến dự một vài show thời trang trang luôn, sau đó thì em sẽ quay về Bắc Thành, dẫn con của em theo, mở phòng làm việc. Nhưng mà… Không phải anh đang muốn đổi ý đó chứ? Anh đã đồng ý cho em mở phòng làm việc rồi mà, anh bây giờ…”


Còn chưa nói dứt câu, bàn tay to của người đàn ông kia đã đè lên gáy cô, đôi môi mỏng nóng bỏng trực tiếp che lấp cánh môi cô lại.





Nụ hôn này là ngoài ý muốn, nhưng người thực hiện lại đã có ý đồ, đương nhiên không phải thật sự là ngoài ý muốn.


Mộ Vị Lan bị anh hôn đến nỗi khó thở, cánh môi của hai người mới vừa tách ra, vầng trán của hai người vẫn nhẹ nhàng tựa vào nhau như cũ.


Ánh mắt Phó Hàn Tranh có chút khó dò nhìn vào cô: “Quyết định này của em là bây giờ mới nghĩ ra, hay là đã có từ trước khi em đến Anh?”


“Trước khi đến Anh, em đã đưa ra quyết định này rồi, cơ hội đến nước Anh học tập lần này thật sự vô cùng hấp dẫn, nhưng đối với em mà nói, anh và con quan trọng hơn nhiều, Hàn Tranh, anh có thể đồng ý và cổ vũ cho em theo đuổi đam mê của mình, thậm chí bằng lòng chờ em hai năm, trong hai năm này chúng ta phải cách xa mỗi người một nơi, em cũng có thể hy sinh một chút vì gia đình của chúng ta chứ, trong chuyện tình cảm của hai người bọn mình, em mong rằng chúng ta đều được đối xử một cách công bằng, chứ không phải chỉ để một mình anh cho đi, nếu là như thế, em thật sự sẽ rất đau lòng.”


Phó Hàn Tranh hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt có ẩn chứa một tia tự hào, dường như không ngờ rằng cuộc hôn nhân và đoạn tình cảm này của hai người sẽ khiến Mộ Vi Lan trưởng thành nhanh như thế.


Cô cũng đã học được cách thông cảm, bao dung cho anh, đặt mình vào hoàn cảnh của anh mà suy nghĩ, nói thật, anh rất vui mừng.


Phó Hàn Tranh là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lịch lãm, từng trải lại là người vô cùng trưởng thành trầm ổn, mà trong mắt anh, thật ra Mộ Vi Lan cũng không khác gì với mấy cô sinh viên ngây ngô mới ra trường là mấy, chỉ có một điều khác biệt duy nhất, đó chính là, cô sớm đã kết hôn với anh, hơn nữa cô còn sinh cho anh hai đứa con vô cùng đáng yêu.


Tuổi của vợ anh vẫn còn nhỏ, là chồng của cô, những chua ngọt cay đẳng trong cuộc đời này anh đều đã nếm trải qua từ lâu, Mộ Vi Lan vô cùng may mắn, có thể ở bên cạnh một người đàn ông trưởng thành, trầm ổn như thế này, cô cũng không phải suy nghĩ gì quá nhiều, cũng không phải trải qua quá nhiều lần vấp ngã, cô chỉ cần tin tưởng, an tâm đi theo bước chân phía trước của anh, cho dù là mưa gió hay là bão giông thì anh đều đứng trước bảo vệ, che chắn cho cô, anh tốt như thế, vậy thì làm sao cô có thể không bao dung, không chiều theo ý anh được cơ chứ?



VietWriter



Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên sống mũi và cánh môi mềm mại của cô, đáy mắt anh hiện lên ý cười cùng vẻ cưng chiều: “Mở phòng làm việc không phải là chuyện rất đơn giản sao, em muốn mở bao nhiêu phòng làm việc thì cứ mở, nhưng trước hết phải giải quyết xong việc tổ chức hôn lễ đi đã, mấy ngày nay, ba có vẻ rất không vui đấy.


Mộ Vi Lan nghe xong lời này, vội vàng nói: “Vậy thì, em sẽ không đi dự show thời trang tiếp theo nữa, ngày mai chúng ta về nhà xin lỗi ba nhé?”


“Dù sao thì ông ấy cũng đã tức giận như thế rồi, chi bằng cứ để ông ấy giận dữ thêm mấy ngày nữa, sau đó hãng nói cho ông ấy biết tin vui này, ông ấy chắc chắn sẽ đội em lên đầu mà cảm tạ luôn đấy.


Mộ Vi Lan: “…”


Âm mưu tính kế chơi ba ruột của mình như thế cũng được sao?


“Vậy mấy ngày anh có thể dời công việc lại, đi chơi với em có được không?”


“Bà Phó thân mến, tôi đây đã bay đến tận Luân Đôn rồi, còn không phải là đã an phận để cho bà sắp xếp mọi việc rồi sao?”


Mộ Vi Lan ôm chặt lấy cổ của Phó Hàn Tranh, trong lòng chỉ còn cảm thấy vui vẻ cùng ngọt ngào.


Mấy ngày tiếp theo, Phó Hàn Trang đi theo Mộ Vi Lan đến tham dự một vài show thời trang, tham quan các phòng tranh và viện bảo tàng của địa phương, hai người nhàn nhã dạo chơi, săn lùng những món ăn tuyệt mỹ cùng với các nhà hàng cao cấp, nhấm nháp một chút mỹ vị, xem như trải nghiệm thử một tuần trăng mật nhỏ ngọt ngào trước.


Buổi tối trước khi về nước một ngày, Tiểu Đường Đậu gọi video đến, Mộ Vi Lan liền nhận cuộc gọi.


Vừa bật video lên, đã thấy Tiểu Đường Đậu đứng ở bên kia màn hình đang “oa oa” khóc lớn, tay nhỏ xoa lấy đôi mắt, dọa cho Mộ Vi Lan một trận.


Mộ Vi Lan lo lắng hỏi: “Đường Đậu, con làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại khóc vậy?”


“Mộ Mộ, có phải mẹ và ba không cần con và em trai nữa rồi không? Khi nào thì hai người mới chịu về nhà?”


Mộ Vi Lan vội vàng nói: “Không phải đâu, sao mẹ và ba lại có thể không cần hai con nữa cơ chứ? Ngày mai mẹ và ba sẽ về mà, đừng khóc nữa nhé!”


Giây tiếp theo, Tiểu Đường Đậu lập tức bỏ đôi tay đầy thịt đang che mắt mình xuống, cười híp mắt nhìn vào màn hình, kích động muốn xác nhận xem điều mà Mộ Vi Lan vừa nói có phải sự thật không: “Mộ Mộ, có thật là ngày mai mẹ và ba sẽ về rồi không?”


“Phải mà, nếu con không tin thì đợi một lát nữa hỏi ba nhé!”


“Ba đâu ạ?”


“Ba đang đi tắm rồi, đợi một chút nữa nhé. Đường Đậu dạo này có ngoan không đấy, có ăn giỏi không?”


“Có ạ! Ngày nào con cũng ăn cơm thật giỏi, muốn mau cao lên mà! Mộ Mộ, con cho mẹ nhìn em trai nè!”


“Được, em trai dạo này thế nào rồi?” Mộ Vi Lan nhìn qua video, thấy nhóc con kia đang cầm ipad đi qua phòng em bé ở cách vách.


Tiểu Đường Đậu nhanh chóng đi vào phòng em bé, đặt camera chiếu vào bé Diêm Đậu, bé Diêm Đậu vừa mới bú sữa xong, đang ngủ rất ngoan, dáng vẻ thằng bé lúc ngủ có chút nghiêm túc, dáng vẻ của thằng nhóc con này như thế, nói không chừng mai mốt lớn lên tính tình sẽ giống Phó Hàn Tranh như đúc cho mà xem.


Nhưng mà con trai giống anh ngược lại cũng không phải chuyện gì xấu, trầm ổn một chút, làm việc gì cũng khiêm tốn cẩn thận, tương lai nhất định sẽ được nhiều cô gái thích.


Qua một lúc sau, Phó Hàn Tranh đi ra từ nhà tắm, ngồi xuống gần cô, nhìn thấy Tiểu Đường Đậu qua video, một nhà ba người lại nói chuyện hơn cả nửa tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian thì chỉ có Tiểu Đường Đậu và Mộ Vi Lan ríu rít nói chuyện với nhau, Phó Hàn Tranh ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.


Lúc kết thúc video, Tiểu Đường Đậu ghé mặt sát lại ipad hôn lên đó một cái: “Ba, Mộ Mộ, hôn nè, chúc hai người ngủ ngon nhé!”


Mộ Vi Lan cũng hôn gió tặng Tiểu Đường Đậu một cái: “Ngoan, Đường Đậu, ngày mai mẹ và ba về rồi, con nói một tiếng với ông nội nhé!”


Tiểu Đường Đậu nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ!”


Vừa mới về nước chưa được mấy ngày, Phó Hàn Tranh đã dành hết thời gian của mình cho Mộ Vi Lan để chuẩn bị tiến hành đám cưới của hai người.


Nhưng những thứ cần chuẩn bị cho đám cưới thật sự quá nhiều, Phó Hàn Tranh cũng không thể cứ bỏ bê công việc ở đó mà ở bên cạnh cô miết được, lúc trước ông Phó đã nói để mấy chuyện này cho công ty tổ chức đám cưới chuẩn bị, nhưng thật sự công ty tổ chức đám cưới cũng chỉ có thể giúp họ sắp xếp được một ít chuyện ngoài lề cơ bản mà thôi, còn những chuyện cụ thể thì vẫn phải cần đến Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan quyết định, còn một số những thứ râu ria liên quan đến đám cưới nữa, bọn họ cũng cần chuẩn bị những thứ đó.


Mấy ngày nữa lại trôi qua, Mộ Vi Lan đã sắp mệt đứt cả hơi, sau khi tắm rửa xong, nằm dang tay dang chân hình chữ “đại” ở trên giường, nhìn ngọn đèn treo tường trên đỉnh đầu, nói: “Lúc trước em thấy người ta kết hôn ai cũng mặt mày hớn hở như hoa nở mùa xuân, tại sao đến lượt em kết hôn lại mệt như con cún đứt hơi thế này cơ chứ. Hơn nữa, mệt thành thế này rồi mà còn chưa làm xong nữa…”


Quyết định nơi sẽ tổ chức đám cưới, nơi sẽ làm tiệc rượu tiếp đãi bạn bè… Có hàng tỉ thứ cần phải lo, đầu của Mộ Vi Lan như sắp nổ tung lên rồi.


Phó Hàn Tranh gấp tập văn kiện đang cầm trong tay lại, đặt qua một bên, nằm đến bên cạnh cô, liếc nhìn góc mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia: “Còn có chuyện gì chưa thể quyết định được hả em?”


Mộ Vi Lan dùng ngón tay của mình đếm đếm, tính toán cẩn thận: “Đã chọn xong nơi làm tiệc rượu rồi, là ở Duyệt Dung Trang đó, nơi tổ chức đám cưới, thì chọn làm ở giáo đường là được, nhưng mà ngày tháng cụ thể còn chưa được định xong nữa, ba mẹ vẫn còn đang bàn bạc với nhau mà, mẹ còn nói muốn mới thầy bói chọn ngày lành tháng tốt nữa cơ.


Phó Hàn Tranh sờ sờ sống mũi của mình, lần đầu tiên kết hôn, anh vẫn còn chưa có kinh nghiệm, cũng không thể phát biểu ý kiến gì trước mặt ba mẹ được, chỉ đành ngồi yên nghe theo sự sắp đặt của hai ông bà mà thôi.


“Còn nữa nha, vẫn chưa chọn được váy cưới đâu, ngày mai là thứ bảy, anh đi xem váy cưới cùng em nhé, em đã hẹn với Hỉ Bảo đến để làm cố vấn cho chúng ta rồi.”


Phó Hàn Tranh nhướn mày: “Lục Hỉ Bảo còn chưa kết hôn bao giờ, cô ấy thì có thể tư vấn được cái gì hay ho chứ?”


“Ai da, Hòa Tuệ còn đang ở thủ đô, cách chúng ta quá xa, vả lại cũng chỉ là xem thử váy cưới và đồ tây thôi mà, cũng cần gì đến người đã từng có kinh nghiệm kết hôn đâu chứ? Nhưng mà…


Ông Phó này, tại sao bây giờ ông lại có vẻ như đang miệt thị người chưa từng kết hôn bao giờ thế?”


Phó Hàn Tranh kéo chăn lên, đắp xong cho hai người, ôm lấy cô nói: “Bởi vì anh đã kết hôn, cho nên mới miệt thị những người còn đang độc thân đấy!”


“Hỉ Bảo người ta cũng có phải là người độc thân đâu chứ, người ta còn có bác sĩ Giang nữa cơ mài”


“Chưa kết hôn, thì ở trong mắt anh ai cũng như nhau cả thôi.”


Mộ Vi Lan buồn cười ngước nhìn anh: “Vậy nếu anh là người độc thân thì sao?”


“Vậy thì anh sẽ miệt thị những người đang hạnh phúc bên nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK