Sau khi được cởi trói, Kiều Lạc lùi sát vào góc giường, cô ấy sợ hãi nhìn chăm chằm Kỳ Ngạn Lễ: “Anh muốn làm gì? Kỳ Ngạn Lễ, tôi cảnh cáo anh! Anh đừng lại đây!”
Kiều Lạc vươn tay sờ soạng đống dụng cụ y tế được nữ bác sĩ chuẩn bị ở bên cạnh, sau đó cầm lấy con dao phẫu thuật chĩa thẳng vào mặt Kỳ Ngạn Lễ.
Kỳ Ngạn Lễ không né tránh mà giơ tay cầm vào con dao đang chĩa vào chính mình: “Kiều Lạc, đưa dao cho tôi, tôi hứa sẽ không làm hại đến đứa bé trong bụng em”
Cầm dao như vậy sẽ làm chính bản thân cô ấy bị thương.
Kiều Lạc không tin, vì cô ấy quá kích động nên con dao đã vô tình đâm vào lòng bàn tay Kỳ Ngạn Lễ.
Một dòng máu đỏ tươi lập tức chảy từ lòng bàn tay của Kỳ Ngạn Lễ rồi rơi xuống bàn phẫu thuật tạo thành những bông hoa nhỏ đỏ rực.
Kiều Lạc mở to mắt nhìn chằm chằm vào vũng máu trên bàn mổ, lát sau mới chịu buông dao phẫu thuật trên tay xuống, cô ấy bò dậy khỏi đó rồi chạy thẳng ra ngoài.
VietWriter
Nữ bác sĩ đang đứng một bên lúc này mới tiến lại gần hỏi thăm: “Anh Ngạn Lễ, để tôi giúp anh băng bó vết thương”
“Không cz Đau đớn ngoài thể xác cũng tốt, có thể giảm bớt được nỗi đau trong tim.
Lúc Kỳ Ngạn Lễ đuổi ra bên ngoài thì Kiều Lạc đã sớm rời khỏi.
Anh ta nghĩ từ nay về sau mình cũng không thể gặp lại Kiều Lạc nữa rồi.
Mà Kiều Lạc, chắc chắn cô ấy sẽ trốn anh ta như trốn tránh tai hoạ.
Kiều Lạc bảo vệ đứa con trong bụng cô ấy như vậy, nhưng anh ta lại định giết chết đứa trẻ đó. Sau này Kiều Lạc chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta, cho dù vào giây phút cuối cùng, anh ta đã để cho.
Kiều Lạc rời đi.
Lúc này, Kiều Lạc đã ngồi trên taxi, nước mắt mới bắt đầu rơi xuống.
Cô ấy không biết tại sao trong giây phút cuối cùng đó, Kỳ Ngạn Lễ lại xông vào phòng phẫu thuật để thay đổi quyết định, có lẽ là do áy náy và cắn rứt lương tâm đi.
Mà Kiều Lạc càng chắc chắn rằng sau lần này, cô ấy và Kỳ Ngạn Lễ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa.
Kỳ Ngạn Lễ ở lại Sơn Thành một đêm cuối cùng.
Lí Đạt hỏi thăm: “Cậu chủ, ngày mai chúng ta thật sự trở về Bắc Thành sao?”
Không đưa cô Kiều Lạc về cùng sao?
Kỳ Ngạn Lễ cúi đầu, anh ta bình tĩnh trả lời: “Công ty vẫn còn nhiều việc cần giải quyết, sáng mai chúng ta lập tức xuất phát trở về”
“Nhưng mà cô Kiều Lạc…”
Sự bình tĩnh trong mắt của Kỳ Ngạn Lễ cuối cùng cũng có chút dao.
động, nhưng rất nhanh đã bị anh ta giấu đi: “Tuỳ theo ý của cô ấy đi”
“Chỉ cần cô ấy vui là được rồi”
Lí Đạt hơi giật mình, đây là lần đầu tiên cậu chủ học được cách buông tay.
Trước đây, những thứ mà Kỳ Ngạn Lễ muốn có được đều là do anh ta cướp lấy hoặc cưỡng bức người khác, cho dù thủ đoạn không được.
sạch sẽ đến đâu đi nữa. Nhưng bây Kỳ Ngạn Lễ đã dùng hết toàn bộ sự dịu dàng của mình mà đối đãi với Kiều Lạc.
“Cậu chủ thật sự rất thương cô Kiều Lạc, chỉ cần cô ấy hạnh phúc thì bản thân mình như thế nào cũng được”
Năm giờ sáng tại ký túc xá trường học, Kiều Lạc trăn trọc trên giường không ngủ được. Sau khi bị tiếng gà gáy đánh thức thì cô ấy không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Lúc này, điện thoại di động của cô ấy đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Kỳ Ngạn Lễ.