Lục Hỉ Bảo: “..”
“Người ta vốn dĩ trưởng thành lâu rồi mà!
Khi cả hai đến nhà hàng ăn trưa thì đột nhiên gặp phải Trì Quân và Tô Vấn.
Bắc Thành không lớn cũng không nhỏ, nơi này chỉ có một số địa điểm ăn uống ưa thích thôi, gặp nhau là chuyện bình thường.
Tô Vấn nắm lấy cánh tay của Trì Quân rồi chào hỏi bằng một nụ cười giả tạo: “Anh họ, em nghe nói răng anh sẽ kết hôn với Hỉ Bảo. Đây là sự thật sao?”
Giang Thanh Việt chưa kịp trả lời thì Lục Hỉ Bảo đã cầm bàn tay trái đeo nhẫn cưới của anh ấy rồi giơ lên: “Đương nhiên là thật. Hai người nhớ tham dự lễ kết hôn của chúng tôi đó. Hơn nữa, lúc cô kết hôn với Trì Quân thì chúng tôi đã đưa tiền mừng đấy”
Tô Vãn nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, nhưng trên mặt vẫn trưng bày ra sự giả tạo: “Đương nhiên Nhưng mà Hỉ Bảo này, không phải cô quá keo kiệt rồi sao? Chẳng lẽ anh họ tôi thèm để ý đến số tiền nhỏ đó à?”
VietWriter
Lục Hỉ Bảo mở miệng làm lộ ra hàm răng trắng của mình, cô ấy như một con hồ ly nhỏ mà chậm rãi nói: “Chúng tôi thật ra cũng không thiếu tiền. Tôi chỉ muốn hai người chứng kiến giây phút hạnh phúc của tôi mà thôi”
Giang Thanh Việt nắm chặt tay của cô ấy, đôi môi mỏng của anh ấy khẽ nhếch lên.
Tô Vãn tức giận đến mức không nói nên lời, dù cô ta chưa ăn được bao nhiêu nhưng vẫn xách túi rời khỏi đó.
Trì Quân thấy vậy cũng lập tức đuổi theo.
Lục Hỉ Bảo vươn vai rồi thở dài: “Bầu không khí đã sạch sẽ, em có thể ăn cơm được rồi”
Giang Thanh Việt nói nửa đùa nửa thật: “Nếu em thật sự không muốn gặp bọn họ, hay là anh đuổi họ ra khỏi Bắc Thành nhé?”
Lục Hỉ Bảo đang ăn kem, cô ấy suýt nữa bị sặc: “Khụ khụ khụ, quên đi, như vậy thì chúng ta quá bá đạo và độc đoán rồi, không biết phân biệt phải trái”
“Anh luôn độc đoán và vô lý như vậy đấy. Anh chỉ dịu dàng với em thôi, anh không rảnh để kiên nhãn với người khác”
Lục Hỉ Bảo nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của người đàn ông trước mặt, trái tim của cô bỗng nhiên ngập tràn hạnh phúc. Cái miệng nhỏ nhắn đang ăn kem đột ngột thưởng cho Giang Thanh Việt một nụ hôn lạnh lẽo ngay bên má, đến mức trên mặt anh ấy còn lưu lại một ít kem nữa.
Giang Thanh Việt bị cô ấy trêu chọc nên cũng vội vàng ôm chặt người mình yêu vào lòng: “Cục cưng, em nghịch ngợm quá đi.”
Lục Hỉ Bảo tự tin nói: “Anh đã từng nói với em rằng em có thể cư xử như một đứa con nít ở trước mặt anh”
…Ừ thì do anh chiều hư nên phải chịu trách nhiệm.
Hôn lễ của Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo nhanh chóng được diễn ra, trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè, hai người chính thức kết hôn.
Đêm hôm đó, sau khi khách khứa tan hết, trong biệt thự to lớn chỉ còn lại một đôi vợ chồng son.
Lúc này, Lục Hỉ Bảo mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi kèm một chiếc khăn voan trên đầu, cô ấy đang ngồi trên chiếc giường cưới màu đỏ để chờ Giang Thanh Việt đến đón.
Rõ ràng Lục Hỉ Bảo và Giang Thanh Việt đã yêu nhau lâu như vậy, thế nhưng đêm nay cô ấy vẫn cảm thấy căng thẳng không thôi.
Bàn tay của cô ấy nắm chặt bó hoa cô dâu, khuôn mặt nhỏ bé cũng đỏ bừng theo.
Chiếc giường hơi sụp xuống.
Giang Thanh Việt ngồi sát lại gần: “Cục cưng ngoan của anh”
“Hả?” Lục Hỉ Bảo theo phản xạ quay lại nhìn anh ấy.
Đôi mắt đen của Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô dâu trước mắt mình, trong mắt anh ấy ngập tràn sự cưng chiều rồi đưa tay vén khăn voan của người kia lên.
“Mợ Hỉ Bảo, hôm nay em thật sự rất đẹp”
Giang Thanh Việt tất nhiên biết Lục Hỉ Bảo nhà anh ấy xinh đẹp rồi, nhưng trước đây lúc nào cô ấy cũng cư xử như một đứa trẻ. Cho nên cô ấy cũng không thường xuyên trang điểm hay thoa quá nhiều mỹ phẩm, thỉnh thoảng chỉ tô chút son và kẻ lông mày mà thôi. Cô ấy thậm chí còn không xài kem nền nữa.
Hôm nay, chuyên gia trang điểm cho Lục Hỉ Bảo đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc khiến cô ấy trông rất đẹp, hoàn toàn mang lại cảm giác khác biệt so với lúc cô không trang điểm. Lục Hỉ Bảo của ngày hôm nay mang lại dáng vẻ trưởng thành và quyến rũ của một người phụ nữ.
Trông cô ấy giống như một quả đào chín vậy, còn rất tươi, như muốn mời gọi Giang Thanh Việt đến hái.